Editor: Uyên Xưn
Chỉ là trong lòng cô vẫn do dự, mặc dù cô không còn oán giận Sở Lăng Xuyên, nhưng mà Triệu Đình Phương gián tiếp làm bọn họ mất đi đứa bé, nếu cuộc sống sau này của cô vẫn có sự can thiệp của Triệu Đình Phương thì khẳng định sẽ mâu thuẫn nhiều hơn.
Người nhà cô đầu tiên không biết đứa bé của cô mất đi là do Triệu Đình Phương, nhưng sau đó Triệu Đình Phương đến tìm An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương nói chuyện này.
Đối với hành động của Triệu Đình Phương, Tố Tố có chút buồn bực, Triệu Đình Phương vẫn luôn không vừa ý cô, ban đầu còn hy vọng Sở Lăng Xuyên ly hôn với cô, sau đó quan hệ hòa hoãn, nhưng bởi vì chuyện mất đứa bé mà căng thẳng.
Tố Tố thấy Triệu Đình Phương rất lạnh lùng, nếu không khi cô có đứa nhỏ đầu tiên cũng không bảo bỏ nó đi, cho nên lần này Triệu Đình Phương vô tình làm mất đứa nhỏ hẳn là không áy náy.
Thử hỏi chỉ bởi vì cô mang thai con gái mà bảo bỏ đi, làm sao cô nỡ làm hại đến một đứa bé còn chưa thành hình. Coi như là cô muốn ly hôn cùng Sở Lăng Xuyên, có lẽ Triệu Đình Phương cũng hết sức tán thành.
Cho nên chuyện bà ta đến tìm ba mẹ cô có chút ngoài ý muốn, nhớ tới lời nói của Triệu Đình Phương, Tố Tố vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Ba nói cho cô biết, khi đó ba rất tức giận, thậm chí đã nghĩ để cô ly hôn với Sở Lăng Xuyên, nhưng lý trí ông lại cho biết, Sở Lăng Xuyên không làm chuyện gì sai lầm cả, lại còn hết mực thương yêu con gái mình, trừ cuộc sống không được như ý, ông rất vừa ý với người con rể này, cho nên không hy vọng bọn họ bỏ nhau.
Mẹ cũng nói không có người nào hoàn mĩ, cô không tha thứ được cho Triệu Đình Phương, bởi vì Triệu Đình Phương liên quan đến hôn nhân của hai người, hay là do hai người không thể hạnh phúc được nữa. Tha thứ cho người khác, cũng là tha thứ cho mình.
Mặc dù ba mẹ nói không ngăn cản chuyện ly hôn, nhưng nói gần nói xa, đều tiết lộ ý tứ mong muốn cô và Sở Lăng Xuyên bỏ qua cho nhau mà sống.
Thật ra thì trước đây ba mẹ cũng đã nói qua, thứ nhất là do Sở Lăng Xuyên không hay ở nhà, thứ hai là mất đi đứa bé, thương tâm quá độ nên mới khóc nháo đòi ly hôn.
Lúc ấy cô đều không nghe lọt một chữ nào của ba mẹ, làm như không thấy sự đau khổ của Sở Lăng Xuyên, cô chỉ một lòng muốn thoát khỏi cuộc sống như thế.
Hiện tại cô đã suy nghĩ kĩ rồi, cô đã bị anh làm cho cảm động, cho nên cô không thể tiếp tục giả vờ như người không tim không phổi, không hiểu quý trọng.
Hôm nay là thứ năm, ngày mai Sở Lăng Xuyên sẽ trở lại, cô suy nghĩ về chuyện hai người gặp lại, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Buổi trưa, cô học lái xe xong, ngoài trưa lất phất mưa, nhưng Tố Tố không mang ô, đang muốn đón xe về nhà nhưng lại thấy một người tóc muối tiêu đứng gần đó.
Cô định thần lại, là Triệu Đình Phương, mái tóc của bà dính đầy những hạt mưa nhỏ. Chân mày cô cau lại, trong lòng bắt đầu không thoải mái.
“Tố Tố.” Triệu Đình Phương khẽ gọi cô, nhiều ngày không gặp, giường như bà già đi rất nhiều, mặc dù mái tóc được chải tỉ mỉ, quần áo thỏa đáng, nhưng mà vẫn không che đậy được nét già nua.
Tố Tố đứng im không lên tiếng, mưa rơi càng nhiều, giọt mưa lành lạnh rơi trên mặt, cô nhìn chằm chằm vào Triệu Đình Phương, cuối cùng mở miệng: “Bà… Có chuyện gì sao?”
“Nghe Lăng Xuyên nói con ở đây học lái xe nên qua đây thăm một chút.” Triệu Đình Phương có chút mất tự nhiên, “Trời mưa, nếu không tìm chỗ nào đó để ngồi.”
Nếu là lúc trước, Tố Tố sẽ không do dự mà cự tuyệt, nhưng mà bây giờ….: “Đối diện có một quán ăn, đến đó thôi.”
Triệu Đình Phương hình như vừa thở phào nhẹ nhõm, hai người đi song song, đội mưa sang quán đối diện, đối diện với Triệu Đình Phương, đầu óc cô có chút trì độn, nội tâm cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tố Tố đang suy nghĩ miên man, cảm giác có người mạnh mẽ đẩy cô một cái, cô ngã xuống đất, tiếp theo là một loạt âm thanh xe dừng lại, mà Triệu Đình Phương đang nằm trên đất.
“Mẹ.” Tố Tố bối rối, ngay sau đó cô phản ứng kịp, hoảng sợ gọi mọi người, chiếc xe tông phải người kia đã nhanh chóng bỏ chạy.
Tố Tố căn bản không kịp nhìn biển số, trong mắt cô chỉ có Triệu Đình Phương nằm trên đất, đầu chảy đầy máu, cô hoảng sợ gào khóc, nức nở ôm bà vào ngực: “Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi.”
Cô hoàn toàn hoảng loạn, luống cuống, sau khi bình tĩnh lại thì lấy điện thoại gọi xe cứu thương, mà người đi đường xung quanh cũng giúp cô gọi.
Rất nhanh xe cứu thương đã đến, Triệu Đình Phương được đưa vào bệnh viện, đến khi bà được đưa vào phòng cấp cứu, cả người Tố Tố xụi lơ trên mặt đất, trên người cô có máu của bà, tóc tai quần áo ướt nhẹp, mặt trắng bệch không còn sức sống, thân thể cũng run rẩy từng hồi.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ đến gọi điện thoại cho Sở Vệ Bình, thông báo cho người trong nhà xong, cô khẩn trương đứng ở cửa ra vào chờ đợi.
Từng phút từng giây trôi qua, thân thể Tố Tố dần khôi phục trực giác, không lâu sau đó, ba Sở và vợ chồng Sở Việt Dương cũng đến.
Sở Việt Dương vội vàng hỏi Tố Tố: “Mẹ đâu rồi, mẹ như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tố Tố nhìn bọn họ, nghĩ tình cảnh lúc ấy, lời nói của cô cũng không còn mạch lạc: “Mẹ vẫn trong phòng phẫu thuật, đầu bị thương…. chảy rất nhiều máu, con không biết tại sao lại có một chiếc xe chạy đến đâm phải mẹ, mẹ vì con nên mới bị xe đụng, đều là con không tốt, ….con…..”
“Tố Tố, em bình tĩnh một chút.” Chị dâu đặt tay lên bả vai trấn an cô, nhưng Tố Tố vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi.
Gương mặt ba Sở nặng nề, cũng đưa tay vỗ bả vai cô, “Đây là ngoài ý muốn, sao có thể trách con, Đình Phương không sao, nhất định không sao, đừng lo lắng.”
Ba Sở an ủi cô như đang an ủi một đứa bé, vài phút sau, cửa phòng mở ra, bác sĩ ra ngoài, ba người chạy vội đến hỏi tình trạng của Triệu Đình Phương.
Bác sĩ giơ tay lên, ý bảo mọi người bình tĩnh, sau đó mới nói: “Bị ngoại thương ở đầu, chân bị gãy, chỉ là không nguy hiểm đến tính mạng, cần ở lại viện quan sát mấy ngày, người nhà làm thủ tục nhập viện đi.”
Mọi người nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm,Triệu Đình Phương được đưa vào gian phòng dành cho cán bộ về hưu, tất cả mọi người đều ngồi bên giường.
Trên người Tố Tô toàn là bùn, nước mưa, có cả máu, ba Sở bảo cô về nhà, nhưng làm sao cô có thể yên tâm, cứ ngơ ngác ngồi bên giường, nghĩ đến vụ tai nạn vừa rồi, cô lại sợ, nếu như Triệu Đình Phương có mệnh hệ gì, cả đời này cô cũng không thể an lòng.
Nhưng mà bà bị thương như vậy khó tránh khỏi khiến mọi người lo lắng, bao gồm cả Tố Tố, cô thật không ngờ, trong lúc nguy hiểm, bà có thể bất chấp cứu cô, bảo vệ cô.
Đối với Triệu Đình Phương, cô nên oán, hay là nên cảm kích?
An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương biết được tin cũng chạy đến, chỉ là Triệu Đình Phương vẫn còn đang ngủ, cho nên ba Sở bắt cô trở về cùng ba mẹ, đổi quần áo rồi trở lại.
Về nhà tắm rửa thay quần áo xong, Tố Tố vẫn chưa thể trở lại bình thường, cô lớn như vậy rồi còn chưa từng trải qua chuyện nào như vậy.
Ba An và mẹ An nhìn bộ dạng này của con gái, cũng biết hôm nay cô đã bị dọa không nhẹ, mẹ An ôm lấy Tố Tố, vỗ vai cô, an ủi như khi còn bé, “Đừng sợ, không cần lo lắng nữa, tất cả qua rồi, tối nay mẹ hầm ít canh, con đưa qua cho ba Lăng Xuyên, ông ấy đã lớn tuổi, anh chị Lăng Xuyên cũng có công việc, tối con đến chăm sóc bà ấy coi như thay Lăng Xuyên.
Mặc dù thông gia đã làm chuyện hồ đồ, để cho con đau lòng, oán hận cũng là hợp tình hợp lý, nhưng mà lần này con phải cảm ơn bà ấy, đừng cứ nhớ mãi lỗi lầm của người ta, hiện tại con phải phân biệt ân oán cho rõ ràng.”
Tố Tố gật đầu, cô biết, cô hiểu, tuy nhiên cô không nói gì. Cô lên phòng nghỉ ngơi một lát rồi xuống phụ mẹ làm cơm tối, sau đó đi bệnh viện.
Lúc này, Triệu Đình Phương cũng đã tỉnh.
Tố Tố đã từng nghĩ cả đời này cũng không tha thứ cho Triệu Đình Phương, cả đời này cũng không muốn nhìn thấy bà, nhưng bây giờ, cô nhìn cái đầu quấn băng kia, những ý nghĩ này không còn một mảnh.
Quan hệ giữa hai người vốn như nước với lửa, giờ phút này muốn thân cận có chút kì cục, hoặc là đúng hơn không biết chung đụng như thế nào. Ba Sở là người phá vỡ sự lúng túng này.
“Bà xem một chút, đứa bé đến thăm bà.” Ba Sở nói xong quay lại nhìn Tố Tố, cô cười yếu ớt, “Đừng đứng, vào đây!”
Tố Tố đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, hơi mất tự nhiên hỏi: “Mẹ có thấy khá hơn chút nào không? Canh này là con nấu, mẹ có muốn uống một chút không?”
“Mới vừa ăn rồi, để đấy lát nữa uống.” Triệu Đình Phương lại nói tiếp với hai vợ chồng Sở Việt Dương, “Mẹ không sao, các con nhanh về đi, chăm sóc tốt cho cháu gái của mẹ là được.”
“Anh, chị, em không đi làm, có thời gian, buổi tối để em ở đây chăm mẹ là được.”
Sở Việt Dương có lời muốn nói nhưng ba Sở lên tiếng trước: “Được rồi, hai người các con về đi, để Tố Tố ở đây, sắp đến cuối tuần, tối mai hai người các con trở lại.”
Ông đã nói như vậy, hai người liền hiểu ý nói: “Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng con lại đến, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chúng con.”
Sau khi hai vợ chồng rời đi, ba Sở ở lại thêm một lát rồi cũng về, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tố Tố và Triệu Đình Phương, không khí có chút lúng túng, hình như hai người cũng không tìm được đề tài.
“Mẹ.” Tố Tố mở miệng, “Hôm nay cảm ơn mẹ.”
Triệu Đình Phương khẽ cười, “Cảm ơn làm cái gì?”
“Mẹ…. Không cần vì con…. Bị thương thành như vậy….Con…….” Tố Tố không nói được nữa, hốc mắt cô ươn ướt.
Ngược lại Triệu Đình Phương lại không có cảm xúc gì: “Đừng xem mẹ vĩ đại như vậy, mẹ nghĩ đến con là tâm can bảo bối của Lăng Xuyên, nếu con có gì ngoài ý muốn thì con trai mẹ không sống nổi mất, như vậy mẹ đâu có thiệt.”
Tố Tố cười rộ lên, đưa tay gạt lệ, “Lúc này rồi mẹ còn nói giỡn, mẹ bị thương, Lăng Xuyên đau lòng, con cũng khó chịu, con biết rồi, lúc đấy căn bản không kịp nghĩ nhiều như vậy.”
“Đứa bé này, đúng là thông minh.” Triệu Đình Phương vừa nói vừa cười, “Đúng vậy, chuyện xảy ra như vậy, đẩy con ra cũng chỉ là bản năng, thật sự không nghĩ nhiều, sau khi tỉnh lại mới suy nghĩ lại.”
Khóe miệng Tố Tố giật giật, muốn cười cũng không cười nổi, đến bây giờ, đối với vụ tai nạn này, cô vẫn còn sợ hãi, “Mẹ, không còn sớm, mẹ đang bị thương, nên nghỉ sớm một chút.”
“Không mệt, cũng không muốn ngủ, khi gặp chuyện không may, trong đầu ngược lại suy nghĩ rất nhiều chuyện, một khắc bị xe đâm kia, mẹ chỉ nghĩ, xong rồi, nếu mẹ chết thì ba con phải làm sao.”
Triệu Đình Phương nắm tay Tố Tố, “Tố Tố, có mấy lời không thỏa đáng, con đừng cho là mẹ đang dạy dỗ, trước kia quả thật mẹ không vừa ý với con, mẹ cho là Lăng Xuyên của mẹ là tốt nhất, là độc nhất vô nhị, chỉ có người phụ nữ ưu tú mới xứng với Lăng Xuyên.
Nhưng một lần kia, mẹ thấy Lăng Xuyên và ông già hao tâm tổn trí giảng hòa cho chúng ta, mẹ cũng suy nghĩ lại lỗi lầm của mình, mẹ phát hiện con có tấm lòng tốt, đã không còn thành kiến với con, mẹ chồng nàng dâu chúng ta vẫn còn rất vui vẻ.
Ai biết…. Mẹ nhất thời hồ đồ, khiến cho con mất đứa bé không nói, còn khiến Lăng Xuyên chịu đau đớn như vậy, mấy ngày đó, mẹ nhìn con vừa khóc vừa cười, nhìn Lăng Xuyên tức giận khổ sở, mẹ thật sự thấy mình gây ra lỗi lầm quá lớn.
Mẹ không thoát được quan niệm cũ, chỉ mong có cháu trai để có người nối nghiệp, nhưng mà có một số việc không thể cưỡng cầu, lòng tốt lại biến thành hậu quả xấu, khiến cái nhà này suýt nữa thì không còn.
Mẹ là phụ nữ, mẹ biết hai lần sinh non ảnh hưởng như thế nào, hối hận, mẹ thực sự hối hận, xin lỗi con, nếu như con cả đời này không thể làm mẹ được nữa….. Thôi không nói những chuyện này.
Mẹ hy vọng con và Lăng Xuyên có thể sống thật tốt, mẹ nhìn ra, Lăng Xuyên rất cố chấp, không có con, nó như người mất hồn, về sau mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hai đứa.
Người làm mẹ đều hy vọng con mình hạnh phúc, mẹ cũng không ngoại lệ, tất cả đều vì Lăng Xuyên, lại bỏ qua cảm nhận của con.
Nói cho con những thứ này, mẹ không có lòng riêng là giả, nhưng mẹ hy vọng Lăng Xuyên hạnh phúc, coi như mẹ có hồ đồ cũng không thể phá hủy hạnh phúc của hai đứa, tha thứ cho mẹ, cũng như cho con và Lăng Xuyên một khởi đầu mới.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã nói với con những lời này…….Con biết nên làm thế nào, mẹ chỉ cần yên tâm dưỡng thương thôi.”
Triệu Đình Phương giống như mệt mỏi, lập tức nhắm mắt đi ngủ, lời cũng nói rồi, Tố Tố là người hiểu chuyện, nếu như cô thương Lăng Xuyên, cô sẽ biết phải làm như thế nào, nếu như đến lúc bà chết hai đứa bé còn khổ sở, thì chính là bà hại chúng nó.
Nếu như không có lần tai nạn này, có lẽ hai người cũng sẽ không nói chuyện trong hòa bình như vậy, Triệu Đình Phương còn nói với cô rất nhiều như vậy.
Tố Tố nằm ở sofa nhìn bà, làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng đều suy nghĩ lời nói của Sở Lăng Xuyên và Triệu Đình Phương, cô đã quyết định tiếp nhận tất cả, giờ phút này vô cùng mong Sở Lăng Xuyên trở về.
Mặc dù bệnh viện có hộ lý, tuy nhiên có một số việc Tố Tố vẫn phải làm, cộng thêm trong lòng có tâm sự, cô thức trắng đêm cho đến sáng hôm sau ba Sở và anh chị đã quay trở lại.
Chị dâu xin nghỉ để ở lại chăm sóc Triệu Đình Phương, Tố Tố về nhà nghỉ ngơi, cả đêm không ngủ, cô đặt lưng xuống, khi tỉnh dậy cảm giác đã xế chiều, nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, tầm một hai tiếng nữa anh sẽ trở về.
Tố Tố quyết định làm cơm tối mang đến bệnh viện, có lẽ người trong nhà đều đã báo cho anh chuyện của mẹ Sở, anh trực tiếp đến bệnh viện.
Tố Tố làm cơm, đặt trong hộp giữ nhiệt, sau đó bắt xe đến bệnh viện, đến phòng bệnh, cô đẩy cửa vào, bên trong có một bóng người mặc quân trang màu xanh đưa lưng về phía cửa, anh đang cho Triệu Đình Phương ăn gì đó, giờ phút này, nhìn anh trở lại, cô có chút giật mình.
Ba Sở và chị dâu ngồi đầu giường, mấy người họ đang cười nói, thấy Tố Tối vội bảo: “Tố Tố, đến rồi à, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”
“Em ngủ lâu rồi, không mệt chút nào.” Tố đi vào đặt hộp cơm xuống, chị dâu cũng mang theo cơm.
Chị dâu mở hai hộp cơm ra nhìn một chút: “Xem ra cơm chỉ mang chỉ đủ cho ba mẹ và chị, không có phần của Lăng Xuyên, hay là hai người ra ngoài ăn chút đi, cái người này, mang theo bao nhiêu cũng không đủ ăn.”
Ai cũng hiểu, nói như vậy là để cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố có không gian riêng, Triệu Đình Phương thêm vào: “Lăng Xuyên, con vừa trở về, đi nghỉ đi, mẹ không sao, ngày mai lại đến cũng được.”
“Mẹ, vậy tạm thời con đi trước, mẹ chịu khó ăn cơm đi nha.” Sở Lăng Xuyên đặt hoa quả lên bàn, sau đó đứng dậy, kéo Tố Tố ra ngoài.
Hai người đến một nhà hàng gần bệnh viện, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống đối diện nhau, Tố Tố nhìn anh, cảm giác có chút không giống, rất lạnh lùng, khiến cô không biết nói như thế nào.
Từ lúc gọi thức ăn, hai người vẫn trầm mặc, yên lặng ăn cơm, anh ăn rất nhanh, cô nhìn anh, lấy hết dũng khí nói, “Sở Lăng Xuyên, em có lời muốn nói với anh.”
Anh ngẩng đầu lên, cầm khăn giấy lau miệng, đôi mắt nhìn cô một cái, giọng nói cứng rắn: “Thật sao? Vừa khéo anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Tố Tố cảm thấy thái độ của anh không tốt, do dự một chút: “Vậy anh nói trước đi.”
“Báo cáo ly hôn lãnh đạo đã duyệt, chỉ là cái em viết anh xem đã qua nhưng xé rồi, thứ hai anh rảnh, em chuẩn bị đi, chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục.”
Tố Tố giống như người bị dội một chậu nước lạnh vào mặt, trong bụng còn rất nhiều lời nhưng một chữ cũng không thốt lên được. Ý cuả anh là muốn ly hôn, anh đã nộp báo cáo ly hôn.
Cô cho là anh sẽ không ly hôn, thậm chí vì cô mà chuyển nghề, cô tự trách mình không đủ kiên cường, không suy nghĩ vì anh, cô cảm động vì anh chấp nhận hy sinh vì hôn nhân của hai người.
Cô đang chuẩn bị buông bỏ quá khứ để bắt đầu lại lần nữa, thì ra, anh đã quyết định muốn ly hôn, hơn nữa thủ tục cũng đã xong, chỉ cần thứ hai đến cục dân chính là có thể cắt đứt.
Một lúc lâu, Tố Tố cũng không nói chuyện, Sở Lăng Xuyên khẽ cau mày: “Thế nào? Thời gian có vấn đề?”
Tố Tố hoàn hồn, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của anh, nội tâm co rút đau đớn: “Không, thứ hai đi.”
Cô cũng không thể chờ được nữa, xách túi, đứng dậy hoảng hốt rời đi, thật buồn cười, cô bắt một chiếc xe ven đường, bây giờ cô không muốn về nhà, cô bảo tài xế đến quảng trường.
Xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô không cần phải khóc, ly hôn là cô nói ra, anh chỉ đồng ý mà thôi, cô vừa ý rồi, nhưng bây giờ lại khóc vì cái gì?