Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 144: Q.0 - Chương 144: Chương 98.2: Cô vậy mà dám gạt anh




Editor: Uyên Xưn

=== ====== ===

Tố Tố nhìn hộp thủy tinh trống không trên bàn, trong lòng rất buồn, mua được mấy ngày, chúng nó đã không còn, Hoan Hoan Hỉ Hỉ, chúng mày lên đường bình an nhé, ngàn lần đừng trách chúng ta, thật sự không phải cố ý.

Sở Lăng Xuyên dọn xong, rửa tay ngồi trên ghế cùng Tố Tố một lát, sau đó buồn bực nói: “An Nhược Tố, anh về mà em không để ý đến anh.”

Tố Tố quay lại nhìn dáng vẻ bi thương của Sở Lăng Xuyên, cô bưng lấy mặt anh, hôn lên môi anh một cái, lúc này mới cười nói: “Ai bảo dáng dấp anh đẹp trai xuất sắc như vậy, làm người ta ghen tỵ, em chỉ đành nhìn ít một chút để tránh tổn thương lòng tự ái.”

“Tiểu nha đầu.” Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lên môi cô, càng hôn càng sâu, tay cũng bắt đầu làm chuyện xấu.

Tố Tố vòng tay qua cổ anh, thở hổn hển, thừa nhận kịch liệt và bá đạo, cũng đồng thời đáp lại anh, cho đến khi tay anh thò vào cổ áo, nàng bắt đầu không yên nói: “Sở Lăng Xuyên, em muốn đi làm cơm.”

Sở Lăng Xuyên ôm cô lên, môi rơi xuống mặt, cổ, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, “Bảo bối, em là món ăn anh thích nhất.” Nói xong, anh đứng dậy ôm cô vào phòng ngủ.

Có mấy ngày không gặp, bọn họ đều mong mỏi, hôn, vuốt ve, đoạt lấy, cô bé mềm mại, tràn đầy khát vọng, anh hung hăng đoạt lấy sự mềm mại.

Sau triền miên, anh ôm cô đi tắm, cô mềm nhũn như con chi chi, trở lại giường cũng không muốn động, anh chỉ nghỉ ngơi một lúc là lại phấn chấn đi làm cơm tối, ăn xong đã hơn mười một giờ.

Hai người ôm nhau ngủ một giấc cho đến sáng, mơ màng nhìn đồng hồ đã là chín rưỡi, cô còn có thể nằm, lật người, thấy bóng dángSở Lăng Xuyên toàn thân quần áo thoải mái, đang đứng bên cạnh cửa sổ.

“Anh ở đây làm gì?” Tố Tố lười biếng hỏi, ánh mắt nhu tình nhìn anh, Sở Lăng Xuyên nghiêng người, quay lại nhìn cô, “Bảo bối, anh mua cho em Hoan Hỉ đây.”

“À!” Tố Tố ngồi dậy, Sở Lăng Xuyên cầm hộp đến bên giường, cô liếc mắt, thiếu chút ngã ngửa, chỉ thấy bên trong có hai con rùa lớn, không đáng yêu chút nào cả.

Sở Lăng Xuyên còn đắc chí dùng ngón tay chọc chúng, sao anh lại làm động tác nguy hiểm như vậy, Tố Tố không nhịn được nhắc nhở: “Anh đừng để bị cắn, nó mà cắn sẽ không nhả ra đâu, rất đau.”

“Chuyện cười, anh có thể bị một con rùa bắt nạt sao? A!” Mới vừa nói xong, anh đau đớn kêu một tiếng, ngón tay anh đã bị cắn, anh hét lên: “Vợ, cắn cắn!”

“A! Làm thế nào? Có đau hay không?” Tố Tố nóng nảy, không biết phải làm thế nào, Sở Lăng Xuyên giơ tay lên, con rùa kia lơ lửng giữa không trung, chính là không nhả ra.

“Bảo bối, em là quạ đen trong truyền thuyết sao? Sáng hôm nay anh đùa với nó đều không việc gì!” Tố Tố vỗ nhẹ vào bàn tay anh, ảo não nói: “Không phải anh bị cắn sao, vậy mà còn nói linh tinh được.”

Sở Lăng Xuyên khẽ cau mày, “Đau, chỉ là anh nhịn được, làm sao để nó nhả ra được đây?”

“A, để em suy nghĩ!” Tố Tố nhanh chóng gãi đầu, trong chốc lát, ý tưởng lóe lên, “A, đúng rồi, nghe người ta nói, rùa phải được nghe lừa hí mới nhả ra.(hình như là con lừa kêu đó)

Sở Lăng Xuyên nhìn con rùa nhỏ, rồi lại nhìn Tố Tố, cắn răng nghiến lợi nói: “Lừa hí? Kiếm một con lừa ở đâu ra?”

“Đúng a!” Tố Tố vỗ đầu mình một cái, nói cũng như không, Sở Lăng Xuyên cho ý kiến: “Bảo bối, nếu không, em học tiếng hí của lừa đi, xem có hiệu quả không.”

Tố Tố trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, lắp bắp nói: “Em? Em học hả?”

Sở Lăng Xuyên vung tay, nhưng con rùa vẫn không chịu nhả ra, anh cau mày nhìn cô, nghiêm túc nói: “Bảo bối, đây chính là cơ hội để em biểu hiện tình cảm sâu đậm của mình, em phải nắm lấy cơ hội, không thể bỏ qua.”

Mắt Tố Tố càng trừng lớn hơn, “A, em rất muốn học, nguyện ý học vì anh, nhưng con lừa hí như thế nào, người ta không biết mà, anh….anh tự học đi, trong núi chẳng phải thi thoảng sẽ gặp lừa sao?”

Sở Lăng Xuyên dứt khoát nói: “Anh cũng không biết!” Để cho anh học tiếng lừa, thà cắt một khối thịt trên người anh xuống cho rồi.

“Chồng à, anh đứng đó, chịu đựng, để em suy nghĩ một chút.” Tố Tố nghĩ mãi rốt cuộc cũng nhớ ra, “Đúng, còn có gà trống gáy, mà là gà trống gáy vào sáng sớm, rùa nhỏ sẽ nhả ra.”

Tay lành lặng của Sở Lăng Xuyên vỗ bả vai cô: “Vợ à, nhiệm vụ này giao cho em, bảo bối, đau, thật đau, em mau làm đi!”

“A!” Nghe thấy Sở Lăng Xuyên kêu đau, Tố Tố lại đau lòng gấp gáp: “A, em không biết, hơn nữa phải là gà trống mới được, em là nữ, anh là nam, anh học mới có tác dụng.”

Sở Lăng Xuyên đen mặt, “Cái gì, trống mái, em tốt nhất học lại trung văn đi.”

Anh tự mình nghĩ cách, đi tới phòng vệ sinh, lấy một cái chậu nước, thả cả bàn tay vào con rùa nhỏ vào.

Chết tiệt, đúng là cháu của rùa, lại còn không thèm nhả ra, chẳng lẽ muốn hắn cho một dao mới bằng lòng thả ra, trong lúc đó, ở thư phòng phát ra tiếng lừa hí, rồi sau đó là giọng của Tố Tố: “Chồng à, nhả ra chưa?”

“Vẫn bị cắn như cũ!” Sở Lăng Xuyên nhìn con rùa nhỏ trên tay, anh vừa dứt lời, trong thư phòng lại truyền đến tiếng gà gáy, thì ra là Tố Tố học theo máy tính tiếng lừa với tiếng gà.

Sở Lăng Xuyên mang theo con rùa vào thư phòng, tay quơ đi quơ lại, con rùa nhỏ vắt vẻo theo, anh cau mày, khó chịu nói: “Bảo bối, anh kết liễu nó nhá?”

“Lăng Xuyên, kết liễu nó, liệu có tàn nhẫn quá không?”

“Vậy nó cắn ngón tay anh cũng không tàn nhẫn sao? An Nhược Tố, chồng em quan trọng hay con rùa này quan trọng?”

“Chồng quan trọng!” Nhưng mà, nghĩ lại, anh vẫn cứ chịu đựng trước đã.” Tố Tố lướt mạng tìm biện pháp, Sở Lăng Xuyên lấy ra một thanh dao nhỏ, quơ trước mặt con rùa, làm bộ đằng đằng sát khí nói: “Còn không chịu nhả, ông đây chặt mày!”

Sở Lăng Xuyên vừa dứt, con rùa khi lập tức nhả ra, rơi trên mặt đất, chổng vó lên trời, Sở Lăng Xuyên cười đắc chí, còn Tố Tố sửng sốt, con rùa này cũng sợ uy hiếp?

Tố Tố vội vàng kiểm tra ngón tay anh, có chút chảy máu, cô đau lòng thổi giúp anh, hỏi: “Muốn đi tiêm vác-xin phòng bệnh không?”

“Rửa sạch là được rồi!” Sở Lăng Xuyên hôn lên mặt cô một cái rồi vào phòng vệ sinh, mà Tố Tố không yên lòng, xuống lầu mua bông và nước khử trùng cho anh.

Sở Lăng Xuyên rửa sạch tay, sau đó vào bếp làm điểm tâm, đang lúc nấu ăn thì điện thoại của Tố Tố vang lên, anh chạy ra phòng khách, cầm điện thoại lên nghe, không đợi anh nói chuyện, bên kia truyền đến giọng nói:

“Tố Tố, cảm ơn cuối tuần trước của cháu, thật sự làm phiền cháu chăm sóc Hạo Vũ rồi, bác từ quê mang ra chút đặc sản, chừng nào cháu rảnh thì qua lấy, hoặc là bác mang cho cháu nhé.”

Nghe giọng nói yếu ớt trong điện thoại, tay Sở Lăng Xuyên rũ xuống, đặt lên bàn, đôi mắt trầm xuống, chân mày nhíu lại, thì ra cô không đến thăm anh không phải vì Tiểu Nhiên, mà là vì Thẩm Hạo Vũ, An Nhược Tố, em dám gạt anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.