Editor: Uyên Xưn
=== ====== ===
Là ba, không phải mẹ, Sở Lăng Xuyên tiếp tục dạy con trai: “Ba, ba.”
“Ôi.” Sở Lăng Xuyên xám mặt, dạy nửa ngày, anh lại thành con trai, tiểu tử này dám chiệm tiện nghi của anh, thật đúng là dở khóc dở cười.
Lý Nguyệt Hương và Nhị Nha không khỏi bật cười, chỉ là rất nhanh ý cười trên mặt bà biến mất không dấu vết.
Mà Tiểu Bao cũng biết mình làm chuyện xấu, cười khanh khách, lộ ra mấy răng trắng noãn, Sở Lăng Xuyên đưa tay xoa đầu con trai, thật bướng bỉnh.
Tiểu Bao chơi mệt rồi, nhanh chóng ngủ thiếp đi trong ngực anh, Sở Lăng Xuyên ôm bé vào phòng ngủ, đã lâu như vậy anh mới bước vào phòng ngủ, có tư vị Tố Tố, có mùi sữa thơm của Tiểu Bao, nhưng không có tư vị của anh.
Sở Lăng Xuyên đặt Tiểu Bao lên giường, cởi giày cho bé, sau đó đắp chăn lên, anh chưa lập tức rời đi, mà ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con.
Rất lâu sau anh mới đi ra từ phòng ngủ, Lý Nguyệt Hương vẫn ngồi trên sofa, lười để ý anh, cũng không đuổi người.
Dù thế nào đi nữa, không ngại khó chịu thì cứ việc đợi.
Sở Lăng Xuyên cũng không nán lại, chào hỏi mẹ An rồi rời đi.
truyện được đăng tại ded leequydon bởi uyenxun
Tố Tố vừa mới hết tiết, trở về phòng làm việc liền gọi về nhà hỏi thăm, không ngoài dự đoán, Sở Lăng Xuyên vẫn đến, còn chơi với Tiểu Bao nửa ngày, hiện tại đã về.
Anh làm những điều này cũng vô dụng, chỉ cần không tranh giành quyền nuôi con với cô, cái khác cứ mặc anh đi, cô sẽ cố gắng thuyết phục anh ly hôn.
Sau khi tan việc, Tố Tố đến bãi đậu xe, lúc cô chuẩn bị rời đi, có một người nhanh nhẹn mở cửa, ngồi ở vị trí bên cạnh.
Tố Tố bị dọa cho phát hoảng, theo bản năng nhìn sang, thấy Sở Lăng Xuyên, hơi ngẩn người một chút, “Có chuyện gì không? Anh hù chết người anh biết không?”
“Lá gan của em cũng quá nhỏ, lái xe.”
“Hình như em không đồng ý cho anh ngồi xe thì phải. Làm phiền anh xuống xe. Em không có thời gian.”
Sở Lăng Xuyên đã lên, làm gì có đạo lý xuống xe, “Không có thời gian, vậy thì lái xe.”
Tố Tố cười, bắt đầu cho xe chạy: “Được, vậy anh nói anh đi đâu, em không ngại đưa anh một đoạn đường.”
Sở Lăng Xuyên quay đầu lại, gằn từng chữ với Tố Tố: “Đi về nhà em.”
Được, coi như anh lợi hại, anh cứ việc ngồi, bà đây bắt xe về, Tố Tố nghĩ là làm, cô xuống xe, nói với anh, “Nhà em cũng không phải hoan nghênh anh….anh thích, cứ tiếp tục ngồi.”
Cô đi về phía trường học, Sở Lăng Xuyên xuống xe chạy theo, rất vô sỉ nói: “Lên đi, anh không ngại đưa em về.”
Tố Tố tự nói với mình không cần tức giận, nhàm chán như vậy có gì phải tức giận, cô tiếp tục đi thẳng, nhưng mới được mấy bước, “A...”
Cô hét lên, dừng bước, cúi đầu nhìn giày, thế nhưng hỏng gót.
Chết mất! Giày mới mua không lâu có được hay không, không bền chút nào.
Sở Lăng Xuyên lái xe dừng bên cạnh cô, khóe môi khẽ nâng lên, nhìn Tố Tố cởi giày nhét vào túi.
Cô thử đi hai bước, chân thấp chân cao, nhìn thật khổ sở, cuối cùng quay lại, thấy Sở Lăng Xuyên vẫn ở phía sau, xe là xe cô, tại sao cô phải xuống nhỉ, đầu óc cô đúng là có vấn đề.
Tố Tố lên xe, đóng cửa “phanh” một cái, “Lái xe.”
Sở Lăng Xuyên đạp cần ga, xe chậm rãi di chuyển, hòa vào dòng xe cộ, Tố Tố dứt khoát cởi giày, xoa mắt cá chân.
“Không đau chứ?” Sở Lăng Xuyên ân cần hỏi.
“Không có. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Em nghĩ em đã nói rõ rồi, anh như vậy đối với mọi người không tốt, không có tình cảm trong hôn nhân, anh chấp nhận ư?”
Mặc dù Tố Tố không muốn tổn thương anh, nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn nhói lòng, hồi lâu không nói nên lời.
Đây là câu khó có thể trả lời, anh chỉ có thể nói, mặc kệ thế nào, mục tiêu của anh rất rõ ràng, anh muốn cô, nhưng cô đã không cần anh nữa, coi như anh yêu cô thì thế nào, cô có quyền được ở cùng người đàn ông mình yêu, anh cố chấp giữ chặt cô liệu có hạnh phúc không?
Sở Lăng Xuyên đang giãy dụa, anh cố gắng đè ép cảm xúc, hít sâu một hơi, nhìn ven đường, hỏi cô, “Có nghĩ tới cuộc sống sau ly hôn không?”
Cô cau mày nhìn anh, nghĩ dọa cô sao, cô còn sợ không ai muốn mình chắc, “Ly hôn xong tái giá.”
Tố Tố vừa nói xong, xe rẽ thật nhanh ra ngoài, thiếu chút nữa đâm vào cây xanh, cuối cùng vượt quay sườn một chiếc xe con, dừng ở ven đường.
Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như muốn bóp nát nó, “Em muốn tìm ba dượng cho con anh?”
Tố Tố lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đó là con trai tôi, không có quan hệ với anh.”
Sở Lăng Xuyên tức giận nắm cằm cô kéo về đối diện mình, tức giận nói: “Không có anh, em có thể sinh Tiểu Bao hả?”
Tố Tố đẩy tay anh ra, trong lòng dấy lên một ngọn lửa, anh cho rằng không thể không có anh sao, “Anh….anh cho rằng trên đời này, chỉ có mình anh là đàn ông sao? Em muốn sinh, không có anh cũng còn người khác.”
Cuộc sống khác? Nghĩ tới khả năng này, Sở Lăng Xuyên kinh hãi, cảm thấy không thoải mái, anh điều chỉnh tư thế của ghế ngồi, lạnh nhạt nói: “Người có thể làm em sinh Tiểu Bao chỉ có một, đó là anh.”
Tố Tố nổi giận, nửa ngày mới nói được một câu, “Không phải chỉ cống hiến chút tinh trùng thôi sao, có gì hơn người, xem lại lời nói của anh một chút, không biết xấu hổ.”
Sở Lăng Xuyên lắc đầu, trong lòng hết sức khó chịu: “Anh đúng là không có gì ghê ghớm, anh là một người chồng thất bại, lại là người ba thất bại, giờ phút này, anh chỉ nói sự thật mà thôi, có em, có anh, mới có Tiểu Bao.
Thời điểm em sinh bảo bảo, thời điểm em khổ sở, anh cũng không ở nhà, đứa bé lớn lên, anh cũng không có mặt.
Đối với em và đứa bé mà nói, anh chỉ muốn làm những việc đơn giản nhất, xin em, hay để cho anh được làm, có được không?”
Tố Tố lựa chọn im lặng. Sở Lăng Xuyên nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của cô, có lúc không nói gì có nghĩa là ngầm cho phép, anh cho xe chạy thẳng về nhà ba mẹ cô.
Xe lái vào chung cư, Tố Tố bước chân không xuống bên cạnh anh, lấy chìa khóa trong tay anh, “Cảm ơn đã đưa em về nhà, anh về đi, trong nhà cũng không ai muốn tiếp anh.”
Cô xoay người bước đi, Sở Lăng Xuyên chạy theo, “Anh cõng em.”
“Không làm phiền anh, cảm ơn, có vài bước chân, để em tự về là được. Anh….trở về đi thôi.”
Tố Tố khách khí tránh sang một bên, Sở Lăng Xuyên lôi cánh tay cô khoác lên vai anh, sau đó ngồi xuống bế cô lên, “Không phiền.”
Sau khi anh trở lại, đã từng ôm cô, nhưng mà, đối với ngực anh, cô vẫn cảm thấy xa lạ, giờ phút này, được anh cõng trên lưng, cô càng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà, mặc kệ cô giãy dụa thế nào, anh đều ôm rất chặt, đi theo đoàn người vào thang máy, Tố Tố nghiêm chỉnh, yên tĩnh để anh cõng.
Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, cô mới tiếp tục giãy dụa, nhưng mà anh chính là không muốn buông cô ra, đứng ở cửa, dùng chân đá, không tới hai phút, Soái ca đã ra mở cửa.
Soái ca thấy Sở Lăng Xuyên, nó kích động khác thường, vẫy đuôi, ngúng nguẩy chạy vào trong, mà Tố Tố bị cưỡng chế cõng vào phòng khách.
Lúc này, Tiểu Bao chạy tới, thấy Sở Lăng Xuyên cõng Tố Tố, tiểu tử sửng sốt, cặp mắt to tròn nhìn hai người, tựa hồ nghĩ, mẹ, sao mũ mũ lại cõng mẹ?
Ba mẹ An nhìn thấy cũng sửng sốt, không khí rất quái dị, Tố Tố lúng túng, lúc này Tiểu Bao đến trước mặt Sở Lăng Xuyên giang hai tay ra, “Bế bế…..”
Cuối cùng Tố Tố thoát khỏi lưng Sở Lăng Xuyên, sắc mặt cô có chút hốt hoảng, muốn ôm Tiểu Bao, nhưng bé chỉ lôi kéo anh. “Bế bế….”
Hừ, tiểu tử này đại khái nghĩ, mũ mũ, cõng mẹ nó mà không cõng nó là sao?