Editor: Uyên Xưn
=== ====== ===
Khóe môi Sở Lăng Xuyên khẽ nâng lên, cảm thấy con trai ngày càng đáng yêu, đừng nói tè ướt giày, kể cả tè vào bất cứ thứ gì của anh, anh đều không ngại.
“Ba, ba xem giày….” Sở Lăng Xuyên vừa nói, An Quốc Đống liền rút khăn giấy đưa cho Tiểu Bao, “Tiểu Bao, đưa khăn giấy cho mũ mũ đi.”
Tiểu tử giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm lên, bắt được mấy khăn giấy, đi tới chỗ Sở Lăng Xuyên, đưa cho anh, khóe mắt Sở Lăng Xuyên giật giật, cuối cùng nhận lấy giấy, không nhịn được vuốt nhẹ đầu tiểu tử.
Tiểu Bao hoàn thành nhiệm vụ lại đi chơi, Sở Lăng Xuyên nhét khăn giấy vào trong giày, sau đó đi vào, xoay người mở cửa đi luôn.
Không lâu sau, Tố Tố và Lý Nguyệt Hương cũng đi ra. Người một nhà cùng nhau ăn cơm, không ai chủ động nhắc tới Sở Lăng Xuyên, giống như anh chỉ là một người khách không quen biết tới nhà chơi, hơn nữa, còn không được ai hoan nghênh.
Tiểu Bao ngồi trước bàn, tự cầm thìa ăn cơm, bởi vì động tác không thành thục, cho nên, trừ những hạt cơm vào bụng, còn lại tất cả ở trên miệng và trên mặt.
“Soái ca” ở một bên ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình, trước kia nó là tiêu điểm, bây giờ cả nhà chỉ để ý đến mình bảo bảo, dĩ nhiên như thế không có nghĩa mọi người không tốt với nó, nhưng nói thế nào nó cũng là một thành viên trong cái nhà này, cho nên cũng sẽ yêu thương, bảo vệ Tiểu Bao.
Ăn xong cơm tối, Tố Tố cho bảo bảo tắm, rồi ru bé ngủ, một ngày ầm ĩ, tiểu tử ngủ rất nhanh, nhìn thân hình nhỏ bé nằm bên cạnh, trong lòng cô hạnh phúc.
Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, chợt nhớ tới Sở Lăng Xuyên.
Hai người xa cách nhau lâu như vậy, nếu như anh không ly hôn, như vậy thì cô là cô, anh là anh, cô không tin, anh có thể kéo dài được, một ngày nào đó, nhất định sẽ đề cập đến ly hôn.
Nhưng đứa bé thì sao? Cô từng nghĩ, cả đời này cũng không muốn để anh và người nhà anh biết sự tồn tại của Tiểu Bao, nhưng bây giờ anh biết rồi, hơn nữa, hôm này còn cường thế đến nhà cô.
Cô biết, với tính tình kia, có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, bây giờ Tiểu Bao không có tình cảm với anh, nhưng mà, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, đến lúc đó, đối với đứa bé cũng là một tổn thương.
Dù sao máu mủ tình thâm, nhớ khi còn bé, cô thường không thấy ba, có thể nói, thời gian ở chung với ba ít đến thảm thương, nhưng mà, mỗi lần ba đi cô đều rất đau lòng, sau đó luôn mong ba sớm trở lại.
Cô không muốn Sở Lăng Xuyên ở trong nhà, cũng không thích anh tiếp xúc với đứa bé, nhưng một ngày nào đó Tiểu Bao sẽ lớn lên, sẽ hỏi cô ba ở đâu, cô không thể nói cho nó biết rằng, cô không muốn nó gặp mặt ba ruột, hoặc lừa gạt bé, ba đi xa, ba mất rồi.
Cô có thể lừa gạt đứa bé, nhưng không thể gạt nổi Sở Lăng Xuyên, anh biết sự tồn tại của đứa bé, không thể nào không gặp con, đù sao đứa bé trưởng thành còn phải đến trường, có nhiều hoạt động xung quanh, cô cũng không thể giấu nó đi, cho nên, chuyện Sở Lăng Xuyên là ba đứa bé, không thể gạt được.
Trừ khi cô mang theo đứa bé cao chạy xa bay, nhưng mà cô không có cách nào đi vào lúc này, ở đây có ba mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, một mình cô mang theo đứa bé, sẽ hạnh phúc sao?
Tố Tố suy nghĩ miên man, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, An Quốc Đống va Lý Nguyệt Hương lại không ngủ được, hai người chỉ nói chuyện của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên.
Mẹ An nghĩ đến Tố Tố có một người chồng như vậy, Tiểu Bao có một người cha như thế, không khỏi thở dài: “Ông nói nếu Sở Lăng Xuyên không chịu ly hôn, Tố Tố cũng không có ý định quay đầu lại. Bây giờ sống tốt không được, ly hôn không xong, Tố Tố cứ bị cậu ta trì hoãn như vậy cũng không phải là biện pháp.”
An Quốc Đống nhớ tới thời điểm Tố Tố gấp gáp kết hôn, cho nên hiện tại, dù kết quả như thế nào, cũng không thể gấp nữa, không thể tạo thêm áp lực cho con.
“Dù thế nào thì bà đó, đừng nói gì trước mặt con bé, khiến cho nó chịu thêm áp lực, như thế sẽ buộc nó quyết định, cứ thuận theo tự nhiên đi, tôi tin tưởng, con gái chúng ta sẽ không khổ nữa.”
Bà nghĩ cũng phải, trước kia thúc giục Tố Tố kết hôn quá gấp, cho nên có chút hối hận.
“Ai, ngủ đi, ngủ đi. Nên thế nào thì chắc chắn sẽ có kết quả, không quan tâm nữa.” Lý Nguyệt Hương với tay tắt đèn ở đầu giường, hai ông bà đi vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Tố Tố và An Quốc Đống cùng đi làm, ở nhà chỉ còn mẹ An, Soái ca, và Tiểu Bao chơi, không lâu sau, có người nhấn chuông cửa, Soái ca chạy ra mở.
Là bảo mẫu Nhị Nha, khi cô ta đến, chuẩn bị đóng cửa thì gặp phải lực cản trở, thấy Sở Lăng Xuyên nghiêm mặt, thực sự đáng sợ, muốn đuổi anh đi, nhưng lại không dám, cho nên, Sở Lăng Xuyên cứ thuận lợi tiến vào như vậy.
Lý Nguyệt Hương cũng đuổi theo Tiểu Bao ra ngoài phòng khách, thấy Sở Lăng Xuyên, mà khẽ nhíu mày, không vui nói: “Cậu lại tới làm gì?”
Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, Soái ca giống như ngày hôm qua, bổ nhào vào anh, cũng chỉ có nó là còn nhiệt tình hoan nghênh anh, anh thật đáng buồn phải không?
Anh khẽ vỗ đầu Soái ca, sau đó chỉ ra ban công, để nó tự chơi, trái lại Tiểu Bao cười hì hì gọi: “Mũ mũ….mũ mũ…..”
Ở trong lòng Tiểu Bao, cảm thấy Mũ mũ này muốn gì được đó, sẽ luôn cùng bé chơi, không giống bảo mẫu, luôn không muốn nó chạy, không cho nó làm cái này, không cho nó làm cái kia, chỉ muốn nó ngồi một chỗ không động đậy.
Cho nên, Tiểu Bao nhìn thấy Sở Lăng Xuyên, rất chi là vui vẻ, tay nhỏ bé níu lấy một ngón tay của anh, ngước đầu gọi: “Mũ mũ….mũ mũ……..”
Sở Lăng Xuyên nhìn mẹ An, khom người ôm Tiểu Bao, Nhị Nha hiểu ý, muốn ôm Tiểu Bao trở lại, nhưng tiểu tử này không nhìn cô ta, trực tiếp vùi đầu vào ngực Sở Lăng Xuyên, nó mới không cần chơi cùng bảo mẫu kia, nó thích chơi với mạo mạo hơn.
Lý Nguyệt Hương cũng bất đắc dĩ, cũng không thể đoạt lại đứa bé từ trong ngực anh, chuyện này bà làm không được, hơn nữa còn bận tâm cảm nhận của Tiểu Bao, bà sợ sẽ hù dọa đứa nhỏ. ---lequydonnnnuyenxun-diendan
Sở Lăng Xuyên nhìn Lý Nguyệt Hương, do dự một chút rồi nói: “Mẹ, con chơi với Tiểu Bao, thân thể mẹ không tốt, nghi ngơi đi, Nhị Nha, cô dọn dẹp phòng một chút.”
“A, được.” Giọng nói của anh nhàn nhạt, nhưng trong đó có áp lực vô hình, khiến người ta không thể kháng lại, cô ta không đáp lời, chỉ ngoan ngoãn thu dọn vệ sinh.
Mẹ An ngồi xuống uống nước, mất hứng nói: “Lúc sớm thì đi đâu, giờ làm những việc này có lợi ích gì, đây là nhà tôi, đừng làm như bản thân là người trong nhà, có chừng mực một chút.”
Anh ôm chặt Tiểu Bao trong ngực, “Mẹ, con biết, con làm không tốt, khiến Tố Tố, ba mẹ thất vọng, bây giờ con có làm gì cũng không thể bù đắp những thứ thiếu sót kia.
Nhưng mà, mấy ngày nay con ở nhà, nghĩ đến Tố Tố, còn cả ba mẹ, hai năm qua, khổ cực hai người, cũng khổ cực Tố Tố.”
Sắc mặt Lý Nguyệt Hương hòa hoãn xuống, nhưng vẫn không lên tiếng, Tiểu Bao lại không an phận, chỉ vào xe đẩy nhỏ, thân thể nhỏ bé giãy dụa, “Xe xe….xe xe….”
Sở Lăng Xuyên không nói gì, ôm Tiểu Bao đi chơi, Lý Nguyệt Hương nhìn hai người, Sở Lăng Xuyên giống như cảnh sát giao thông chỉ huy, bảo Tiểu Bảo ngừng, đi, khúc quanh, làm mấy lần, Tiểu Bao cũng hiểu được, không cần anh nói, đã biết rõ phải làm thế nào.
Hai ba con chơi rất vui, Lý Nguyệt Hương ngồi xem ti vi, Tiểu Bao chơi mệt, đói bụng, Nhị Nha kịp thời lấy đồ ăn cho bé, bé ăn no lại bắt đầu ầm ĩ.
Tiểu tử lôi album từ ngăn kéo ra, sau đó cẩn thận ngồi vào lòng Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên bức ảnh đầu tiên, trong đó có Tố Tố, ba mẹ An, Tiểu Bao, thậm chí có cả Soái ca, lại chỉ không có anh, nội tâm không khỏi khó chịu.
Ngón út của Tiểu Bao chỉ vào hình, sau đó ngửa đầu nhìn anh xem anh có xem cùng bé hay không, rồi mới cúi xuống nhìn tiếp.
Sở Lăng Xuyên chỉ vào một người, hỏi: “Đây là ai?”
Tiểu Bao vỗ tay trả lời: “Mẹ!”
“Ai đây?” Sở Lăng Xuyên tiếp tục hỏi.
Không đợi anh nói tiếp, Tiểu Bao đã chỉ vào ba An, “Ông…. ông….”
Anh cười, chỉ một ngón tay vào hình, “Đây là ai?”
Tiểu Bao quay lại nhìn anh, sau đó chỉ vào mình, “Bảo bảo…..”
Con trai thông minh đáng yêu, khiến lòng anh tan chảy, anh bế con mình xoay người lại, đối mặt với mình, “Vậy chú là ai?”
“Mũ mũ….”
Sở Lăng Xuyên nhìn qua mẹ An, không thấy bà có phản ứng gì, sau đó nói với Tiểu Bao: “Chú không phải mũ mũ, chú là ba, ba.”
Tiểu Bao cố chấp gọi: “Mũ mũ….”
Anh vẫn kiên nhẫn nói với con, “Là ba, mẹ có ba, Tiểu Bao cũng có ba, ông ngoại Tiểu Bao là ba của mẹ con, chú là ba của Tiểu Bao, ba.”
Anh kiên nhẫn dạy Tiểu Bao cách phát âm, nhưng Tiểu Bao chỉ nhìn anh, há to miệng, khi đóng khi mở gọi: “Mẹ….”