Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 100: Q.0 - Chương 100: Lúc Cô Cần Anh Thì Anh Lại Đang Ở Bên Người Khác




Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Lần này Sở Lăng Xuyên không trở lại, Tố Tố cố gắng nghiêm túc học lái xe. Thứ sáu là kết thúc khóa học, Tố Tố đang trên đường trở về, cô ngại về nhà phải nấu cơm nên quyết định ăn bên ngoài gì đó.

Cô ăn bánh sủi cảo nhân hẹ, rất thơm, cô còn chụp hình gửi cho Sở Lăng Xuyên, để cho anh thèm thuồng, Sở Lăng Xuyên lập tức gọi điện thoại đến, hai người ngọt ngào mấy câu rồi mới cất điện thoại.

Tố Tố ăn no nê rồi mới về nhà, tắm rửa sạch sẽ, chơi máy tính một lúc mới đi ngủ, nhưng cô ngủ một lúc thì cảm thấy khó chịu, dạ dày nôn nao khó tả.

Cô tỉnh lại, cảm thấy rất khó chịu, muốn ói nhưng lại không phun ra được thứ gì, cả người khó chịu đổ hết mồ hôi lạnh, cô choáng váng, muốn đi mua thuốc nhưng đã hơn mười một giờ nên cố gắng chịu đựng, nghĩ trời sáng sẽ đi mua.

Cô khó chịu, lại mơ màng ngủ, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn ập tới, cô đột nhiên ngồi dậy muốn phóng vào nhà vệ sinh nhưng cũng không kịp nữa rồi.

Ọe, cô nôn ra… Dạ dày giường như dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn không thoải mái như cũ, cả người vô lực, đầu váng mắt hoa, nhưng không chịu nổi bẩn nên cố gắng quét dọn, rồi mở cửa thông gió, sau đó cô đến một gian phòng khác ngủ.

Cô khó chịu không ngủ được, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến lần cô đi thăm Sở Lăng Xuyên lại ngã bệnh, có anh ở bên chăm sóc.

Thì ra ngã bệnh có có anh bên cạnh là một niềm hạnh phúc, nhưng bây giờ, chỉ có mình cô, cô lại cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc, cô đúng là không có tiền đồ. ((d/đ.. ))

Một đêm này Tố Tố không ngủ, cô bị đi ngoài hành hạ thừa sống thiếu chết, trời sắp sáng mới mơ màng ngủ, nhưng cô lại tỉnh vì khó chịu, vô lực rời giường, nhìn gian phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy tĩnh mịch, cô thật vô dụng, cô lại thấy nhớ anh rồi.

Điện thoại di động vang lên, nghe tiếng chuông cô biết là anh, cô ngồi trên ghế nghe điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Sở Lăng Xuyên: “Bảo bối, rời giường chưa?”

Nghe được giọng nói của anh, cô cảm thấy được an ủi, lại càng cảm thấy yếu đuối, rất muốn khóc gọi anh, chồng à, về nhà được không, em cần anh, em nhớ anh, nhưng vì không muốn anh lo lắng nên nói: “Em vừa mới dậy.”

Tố Tố không khỏe nên lúc nói chuyện cũng như rút cạn sức lực của cô, nhận ra cô khác thường, Sở Lăng Xuyên dò hỏi: “Bảo bối, em làm sao vậy?”

“Sở Lăng Xuyên, ngày lễ mà anh cũng không trở lại, nhưng em cũng không thể đi thăm anh được.”

Tố Tố nói xong lại nghe bên Sở Lăng Xuyên vang lên tiếng báo cáo, đoán chừng là lại có chuyện, quả nhiên một lúc không nghe thấy trả lời, sau đó anh nói: “Lần này thực sự không trở về được rồi, bảo bối, anh có chút chuyện cần xử lí.

“Vâng, bye bye.”

“Bye bye.”

Hai người cúp máy, Tố Tố đi thay quần áo, rửa mặt rồi đi đến bệnh viện, nhưng một trận ghê tởm dâng lên, cô chạy vội vào nhà vệ sinh, nôn hết tất cả ra.

Thật sự rất khó chịu!

Nôn xong cô cảm thấy dễ chịu một chút, vội vàng thay quần áo, chóng mặt đi ra ngoài, gần chung cư lân cận có một phòng khám bệnh, bác sĩ hỏi thăm một số triệu chứng, nói rằng không có chuyện gì lớn, nếu không uống thuốc thì truyền dịch.

Tố Tố vừa nghe thấy tiêm thuốc, cô và Sở Lăng Xuyên ân ái không dùng các biện pháp, mang thai lại không biết, nếu chuyền thuốc không may có chuyện gì nên cô đi thử thai trước, xác định không có nhưng vẫn sợ, nên cô bảo chuyền loại thuốc phụ nữ có thai cũng có thể sử dụng.

Sau khi tiêm xong, Tố Tố nằm ngủ, khi tỉnh lại, nước cũng chuyền xong, tinh thần cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, cô lấy thuốc, trả tiền, Tố Tố muốn về nhà tìm cha mẹ.

Ngày lễ này Tố Tố ở nhà nghỉ ngơi, cô không đi học lái xe, cũng không đi bộ, cũng may, bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, thứ hai lại có thể đi làm.

Chỉ là lần này cô ngã bệnh khiến cơ thể cô trở nên yếu đi, trước kia ăn gì cũng không sao, bây giờ chỉ một món lạ bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, cô thực sự cần phải tăng cường rèn luyện.

Tố Tố còn lo lắng mình mang thai, nhưng qua hai ngày thì kinh nguyệt đến. Cô không mang thai, cô nghĩ có phải Sở Lăng Xuyên sẽ thất vọng không, ừ, còn phải tiếp tục cố gắng.

Chớp mắt đã đến tháng tư, lần này lẽ ra Sở Lăng Xuyên phải trở về, thứ sáu Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về, nói cho cô biết mình không thể trở về, trong quân doanh có chuyện.

Nghe anh nói như vậy, có ít nhiều có thất vọng, đã nửa tháng rồi không gặp, nếu như tuần sau có thể trở về thì cô lại phải đợi thật lâu, trong lòng than thở, nhưng vẫn dặn dò anh chú ý an toàn và chăm sóc tốt cho bản thân, lúc này mới cúp máy.

Cô rửa mặt dọn dẹp đi trường học, bị học sinh và đồng nghiệp lừa mấy lần cô mới nhớ hôm nay là ngày cá tháng tư, vậy Sở Lăng Xuyên thì sao, anh có thể sẽ lừa cô chứ? Cô đúng là có hy vọng anh lừa mình, thật ra thì anh sẽ trở về.

Cô dò xét một chút, xác định anh có biết ngày cá tháng tư hay không, chuông reo hai cái thì anh nghe máy.

“Ôi, đồng chí thủ trưởng, em đang ở ngoài cổng đơn vị anh, mau ra đây đón em.”

Tố Tố nói xong Sở Lăng Xuyên không kích động, ngược lại anh nghi ngờ hỏi: “Không phải hôm nay em phải đi làm sao?”

“Em không phải vì nhớ nhung anh quá độ nên xin nghỉ chứ sao.”

“Thật? Bảo bối, chờ ở đó, anh đi đón.”

Nói xong anh gác máy, Tố Tố sửng sốt, anh tin thật? Ước chừng mười phút sau, điện thoại di động vang lên, Sở Lăng Xuyên gọi đến, Tố Tố nghe máy, bên kia liền nổi giận: “An Nhược Tố, em có biết tội nói dối quân tình là gì không? Lại dám lừa gạt thủ trưởng, em thật đáng đánh đòn.”

“Ha ha.” Tố Tố chột dạ cười, “Chỉ đùa với anh thôi, được rồi, thủ trưởng, anh bận rộn, nhớ ăn cơm nhiều một chút nha, em cũng đi ăn cơm đây đây, hẹn gặp lại.” ((d/^đ.. ))

“Này, bảo bối.”

Cúp điện thoại, Tố Tố thở dài, xem ra anh thật sự không trở lại, nếu anh biết ngày cá tháng tư thì nhất định sẽ phản ứng kịp.

Hôm nay là Chủ nhật, bởi vì là tiết thanh minh nên thứ bảy vẫn đi học, phần lớn mọi người nghỉ ba ngày, anh không có trở lại, cô phải học lái xe thật tốt để thi được bằng lái.

Tan việc, cô và đồng nghiệp cùng về, ra khỏi cổng trường, theo bản năng nhìn lại, nhìn anh xem có phải cho cô một bất ngờ hay không, nhưng không có ai, chỉ đành thất vọng bắt xe về nhà.

Trong nhà yên tĩnh, Tố Tố chậm rãi đổi giày, đi đến phòng khách, vứt cặp trên bàn rồi vào nhà bếp, cô ngây người, chỉ thấy trên bàn đầy thức ăn.

Ah? Có chuyện gì vậy? Cô ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là Sở Lăng Xuyên về nhà, trong lòng không khỏi vui mừng, cô vội vàng chạy vào nhà bếp, vừa vào đến nơi thì một bóng đen vọt ra, không đợi cô phản ứng, cô đã bị ôm lên thật cao.

Từ trên cao nhìn xuống người đàn ông này, Tố Tố nở nụ cười, tâm tình cô giống như cầu vồng sau mưa, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, cúi đầu nhiệt tình hôn.

Tố Tố chủ động hôn anh, Sở Lăng Xuyên được voi đòi tiên, lập tức hôn rồi lại hôn, “Bảo bối, có nghĩ đến anh không?”

Anh nói xong lại tiếp tục hôn mặt cô, nửa tháng không gặp, chỉ muốn ôm cô, hôn cô như vậy.

“Ừ, có!” Tố Tố không xấu hổ chút nào nói ra sự nhớ nhung của mình, Sở Lăng Xuyên nhếch khóe môi, ôm lấy cô, thâm trầm nói: “Anh cũng nhớ em.”

Hai người thân mật thắm thiết ôm nhau một lát, lúc này mới đi ăn cơm, Tố Tố cũng hiểu, Sở Lăng Xuyên ở đây chính là tạo cho cô sự vui mừng, cố ý lừa cô, ừ, quả thật cô rất bất ngờ.

Sau bữa cơm chiều, hai người nắm tay nhau đi tản bộ, lúc đi thì không sao nhưng khi về Tố Tố chỉ muốn Sở Lăng Xuyên cõng mình trở về.

Sở Lăng Xuyên nhìn xung quanh một chút, rất nhiều người cũng đang tản bộ, quay đầu lại nhìn Tố Tố, nghiêm trang nói: “Đừng làm loạn, nhiều người như vậy.”

Tố Tố trừng anh, bây giờ anh biết nhiều người sao? Lúc khiêng cô chạy loạn trên đường sao không nói, cô nhíu mày, khinh thường nói: “Không thì thôi, em còn lạ gì, giả vờ đàng hoàng, thôi đi.” Cô nói xong thì bị Sở Lăng Xuyên khiêng lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.