Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 233: Q.0 - Chương 233: Một tiếng ba 2




Editor: Uyên Xưn

=== =========

Sở Lăng Xuyên không để ý tới bà, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ, sau lưng truyền đến giọng nói lo lắng của ba Sở: “Đình Phương, bà làm sao vậy, Lăng Xuyên! Mẹ con ngất rồi!”

Thân mình anh chợt cứng lại, vội vàng xoay người chạy về, thấy mẹ đang ngồi phịch trên đất, anh sợ hãi gọi: “Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy?”

Sau một hồi sơ cứu, rốt cuộc Triệu Đình Phương cũng tỉnh lại, thấy vậy, tâm tình hoảng sợ của anh mới dần thả lỏng, giờ mới phát hiện ra cả người toát hết mồ hôi lạnh.

May mắn Triệu Đình Phương không có vấn đề gì, nhưng hai ba con vẫn bị dọa sợ, vội vàng đỡ bà lên giường nằm nghỉ, Sở Lăng Xuyên cũng không dám đi đâu nữa, mẹ anh dặn dò không cần ly hôn, thậm chí là cầu xin anh.

Trong lòng anh không rõ là cảm giác gì, chỉ trầm mặc, mãi cho đến khi bà ngủ, anh mới trở về phòng mình. Một đêm không ngủ, trong đầu anh suy nghĩ về hôn nhân tràn ngập nguy cơ của mình.

Mãi cho đến gần sáng, ba mẹ An rời giường, anh mới ngủ thiếp đi, một ngày không ăn không uống, gọi dậy cũng không chịu tỉnh.

Mấy ngày liền, Sở Lăng Xuyên đều như vậy, cũng không chịu tìm Tố Tố, ban ngày ngủ, đêm thức, Triệu Đình Phương hết cách, không phải bà lại làm gì sai đấy chứ?

Cứ như vậy cho đến chủ nhật, cuối cùng anh cũng không sinh hoạt đảo lộn ngày đêm nữa, anh không ngủ, mà dậy rất sớm ra ngoài.

die.đàn(le..quysdon)

Triệu Đình Phương không nhịn được hỏi: “Con đây là muốn đi đâu?”

“Con đi tìm Tố Tố.” Sở Lăng Xuyên không quản tiếng gọi đằng sau của mẹ, chân thoăn thoắt bước đi, xuống nhà, lấy xe rời đi.

Dưới chung cư Tố Tố, anh gọi cho cô, “Đồng chí An Nhược Tố, xin hỏi anh có thể gặp Tiểu Bao không?”

Tố Tố nghe thấy giọng Sở Lăng Xuyên liền tức giận: “Không thể.”

Sở Lăng Xuyên nhìn trời, hít sâu một hơi: “Vậy anh muốn gặp em, tìm ai xin phép?”

“Không gặp!” Tố Tố nói xong trực tiếp cúp máy.

Sở Lăng Xuyên lại gọi đến điện thoại bàn trong nhà, đợi rất lâu cũng không có người nghe máy, lại còn có âm thanh rơi vỡ.

“Alo, sao vậy?” Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, anh vội vàng hỏi, đồng thời chạy vội lên nhà, lúc nay giọng nói non nớt của Tiểu Bao truyền tới, “Mẹ…..mũ mũ…..mũ mũ….”

Anh nghe thấy giọng nói của con trai, trong lòng ngoài vui mừng chính là mất mát. Chỉ mấy ngày không gặp con đã nhớ, “Tiểu Bao, mũ mũ đây, nghe không?”

“Mũ mũ….mũ mũ…..” Giờ phút này, Tiểu Bao đang nằm trên mặt đất nói với điện thoại, Tố Tố đi tới, cầm lên muốn dập máy, Tiểu Bao lại gấp, dùng tay nhỏ bé bắt lấy, nóng nảy sắp khóc, “Mũ mũ...mũ mũ!”

Tố Tố nhìn con trai, cuối cùng không đành lòng, đưa điện thoại cho Tiểu Bao nghe, cu cậu vui vẻ ôm điện thoại nói: “Mũ mũ….”

Vừa mới gọi, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, Tố Tố ra mở cửa, thấy Sở Lăng Xuyên đang đứng ngoài, lúc này Tiểu Bao nhào tới ôm lấy chân anh, vui mừng gọi: “Mũ mũ!”

Mặc kệ trong lòng anh có bao nhiêu tâm sự nặng nề, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Bao có thể lập tức vui vẻ, anh ôm lấy Tiểu Bao, hôn khẽ lên mặt con.

Tố Tố chỉ đành nhường đường cho anh vào, nhiều ngày không gặp, có thể Tiểu Bao nhớ Sở Lăng Xuyên, hai tay nhỏ bé còn nghịch miệng anh, mắt anh, gãi lỗ tai anh, sau đó thân mật dựa sát vào ngực anh.

Ba mẹ An từ phòng ngủ đi ra, Sở Lăng Xuyên tự nhiên: “Ba mẹ.”

Lúc này Tiểu Bao ngẩng đầu lên, sờ mặt Sở Lăng Xuyên, sau đó chỉ vào ngực mình, “Mũ mũ….mũ mũ….”

“Hả?” Sở Lăng Xuyên có chút không hiểu ý của Tiểu Bao, “Hả, sao thế Tiểu Bao?”

Cu cậu không biết nói làm sao, vẫn chỉ vào ngực mình mà gọi: “Mũ mũ….mũ mũ….”

Lý Nguyệt Hương nhìn thấy vậy liền giải thích: “Tiểu Bao nói rất nhớ cậu.”

Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, “Mũ mũ cũng nhớ Tiểu Bao.”

Tiểu Bao tiếp tục bám lấy Sở Lăng Xuyên không chịu xuống, anh vốn muốn tìm Tố Tố nói một chút, nhưng giờ phút này, càng không nhẫn tâm cho cô biết quyết định kia.

Hôm nay không biết vì sao, Tiểu Bao đặc biệt dính lấy Sở Lăng Xuyên, một phút cũng không rời, có lẽ mấy ngày không gặp, mọi người đều cho là bình thường, không ai có thể hiểu được tâm tình Tiểu Bao, mũ mũ của bé đột nhiên không thấy, bé cũng không biết tìm ở đâu.

Hôm nay ăn cơm trưa chung, vốn định dụ dỗ Tiểu Bao đi ngủ, nhưng mà cu cậu rất khác thường, không chịu ngủ, chơi với Sở Lăng Xuyên cả buổi chiều.

Trời dần tối, Tố Tố bắt đầu làm cơm, Tiếu Bao kéo anh vào ăn cơm, sau khi ăn xong, lại bắt anh bế giống cả ngày nay.

Chuyện ngày hôm nay xem ra không thể nói, hôm nào đến trường học tìm cô thôi.

Tiểu Bao cũng mệt mỏi, vùi trong ngực Sở Lăng Xuyên ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tố Tố, giao đứa bé cho cô.

“Ngày mai anh tìm em nói chuyện.” Sở Lăng Xuyên nói xong, vào chào hai ông bà, sau đó xoay người rời đi, lúc này Tiểu Bao bỗng tỉnh táo, mở mắt ra thấy bóng lưng anh, lập tức với tay theo hét lên: “Mũ mũ! Mũ mũ!”

Sở Lăng Xuyên dừng bước, Tố Tố vội vàng giải thích với cu cậu, “Tiểu Bao, ngoan, mũ mũ phải về nghỉ ngơi rồi.”

Tiểu Bao lắc đầu, vẫn cố gắng gọi anh, lòng Sở Lăng Xuyên đau như cắt, không dám quay đầu lại, sải bước đi thật nhanh, lúc này Tiểu Bao đột nhiên khóc lớn lên, khóc tê tâm liệt phế, “Mũ mũ…..oa…..mũ mũ….muốn mũ mũ ….”

Tiếng khóc của đứa bé níu lấy lòng anh, cũng như Tố Tố, bước chân Sở Lăng Xuyên trở nên nặng nề, sắp không bước nổi.

Tố Tố dỗ Tiểu Bao, rồi nói với Sở Lăng Xuyên: “Không có việc gì, anh đi đi, con sẽ hết khóc thôi.”

Sở Lăng Xuyên bước nhanh tới cửa, Tiểu Bao nhìn bóng dáng anh dần biến mất, cả người nỗ lực quẫy đạp, tay với theo, muốn anh trở lại, nhưng mũ mũ lại đi, không đi ý tới bé, Tiểu Bao khóc khản cả giọng, “Mũ mũ….mũ mũ….ba….ba…..”

Một tiếng ba, khiến Sở Lăng Xuyên xúc động, lệ đong đầy khóe mắt, mà Tố Tố cũng nức nở theo con trai.

Anh không thể tiếp tục rời đi, xoay người chạy nhanh lại ôm chầm hai mẹ con vào ngực, nước mắt nóng rực rơi trên gò má cương nghị.

Mà ba mẹ An nghe tiếng khóc thương tâm của đứa bé, nước mắt lã chã rơi từ lúc nào.

--- ------ ------ ------ ---

~~ Xúc động quá đi mất T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.