Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 332: Q.0 - Chương 332: Qua đời trong sự tiếc nuối




Editor: Mẹ Bầu

Khu sân vườn nhỏ của nhà bà ngoại được thu dọn rất sạch sẽ. Lúc còn rất nhỏ cô chính là thường xuyên đi bộ ở trong khu sân vườn này. Tất cả mọi người người cũng không đi vào phòng. Mọi người đều ngồi lại ở trong sân dưới bóng một cây hòe lớn, vui vẻ náo nhiệt cười cười nói nói.

Người lớn trẻ con có khoảng mười mấy người,. Trong khu sân nhỏ náo nhiệt không thôi. Tất cả mọi người đều cảm thấy thật cảm thấy hứng thú đối với Tiểu Bao Tử, cố ý để cho cu cậu nhận ra mình. Hết thảy đều nhìn xem cu cậu có phân biệt nhận ra được mọi người hay không. @MeBau*[email protected]@ Không nghĩ tới cậu nhóc thế nhưng sẽ không kêu sai một ai, khiến cho mọi người giật mình không thôi. Có đến mười mấy người, thế mà cậu nhóc lại có thể phân biệt được rõ ràng.

Tiểu Bao Tử ở trong này có thể xem như cực kỳ thú vị. Nhóc cưỡi lên chiếc xe xoay của cháu nội cậu Tố Tố chạy loạn ở trong sân. Làm cho cháu nội của cậu gấp đến độ chạy đuổi theo phía sau chiếc xe để muốn đòi lại chiếc xe của mình.

Hiếm khi mọi người mới về quê được một lần, cho nên muốn ở lại trong nhà bà ngoại thêm vài ngày rồi mới đi. Nhiều người thân như vậy ở cùng nhau, Tố Tố cũng thấy tương đối vui vẻ. Nhưng dù có vui vẻ bao nhiêu thì cô cũng không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như có Sở Lăng Xuyên cùng ở đây thì tốt biết bao.

Đến ngày hôm sau chính là sinh nhật của bà ngoại Tố Tố. Bởi vì có nhiều người, cho nên dứt tổ chức chúc thọ cho bà ngoại ở trong khách sạn thành phố. Bà ngoại cùng ông ngoại đứng nhìn con cháu đứng chật cả sảnh đường, vui vẻ cười phấn khởi mãi không thôi. Người già, dường như cũng không ưa thích nói chuyện nhiều, chỉ cứ cười.

Trước khi cắt bánh ngọt, Tiểu Bao Tử cùng mấy đứa trẻ con cái họ hàng trong nhà cùng vỗ bàn tay nhỏ bé, hát bài hát chúc mừng sinh nhật để mừng thọ cho cụ ngoại. Miễn bàn đến cuộc vui mừng thọ có bao nhiêu vui vẻ náo nhiệt, mọi người cười cùng nhau thổi cây nến, chụp ảnh chung lưu niệm!

Sau buổi lễ sinh nhật mừng thọ, mọi người cùng đi xem ảnh gia đình. Tuy rằng người không được đầy đủ, bất quá vẫn có thể được gọi là ảnh gia đình rồi. Sau khi từ trong thành phố về đến nhà, những đàn ông trong nhà thì đi đánh bài rồi, Còn các bà phụ nữ thì tán gẫu dưới tàng cây ở trong sân.

Bọn nhỏ chơi đùa chạy loạn ở trong sân.. Tiểu Bao Tử đi theo các anh các chị đi chơi, Tố Tố liền không theo sát nhóc nữa. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nhưng chỉ chốc lát sau, Tiểu Bao Tử liền lái một chiếc xe chạy bằng điện của trẻ con trở về.

Mọi người không nhịn được liền hỏi, xe này đã lấy của ai, ở chỗ nào. Tiểu Bao Tử không nói chuyện được nhiều. Nhưng không lắm, chỉ một lát sau, một đứa nhỏ khoảng chừng hơn hai tuổi một chút, miệng khóc oa oa chạy vào trong sân, “Em trai cướp xe của con.”

Tố Tố liền cuống quít lên rồi, nhanh chóng chạy đến dỗ cậu nhóc kia đừng khóc nữa. Lý Nguyệt Hương cũng đi ôm Tiểu Bao Tử từ trên xe xuống, trả lại xe cho cậu bé nhà hàng xóm, cũng giáo dục cho Tiểu Bao Tử một phen.

Lý Nguyệt Hương ôm Tiểu Bao Tử bộ dáng vẻ mặt đã làm việc gì sai, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái: “Mẹ đã nhìn ra rồi, vật nhỏ này, đúng là một tiểu thổ phỉ. Cùng một cái bộ dáng với cha của nó.”

“Mẹ, nói cái gì mà thổ phỉ vậy, nói thật là quá khó nghe!.” Tố Tố không đồng ý mẹ đã so sánh Tiểu Bao Tử và Sở Lăng Xuyên thành thổ phỉ. Như vậy hai cha con là thổ phỉ, cô lại còn không phải là phụ nữ đại thổ phỉ hay sao, không phải là mẹ của tiểu thổ phỉ hay sao?

Lý Nguyệt Hương không nhịn được mà nói trêu ghẹo: “Lại còn chưa đủ tệ hay sao? Vừa vào cửa đã đòi cưới con gái của người ta, đây không phải là thổ phỉ thì là cái gì.”

Tố Tố nghe mẹ nói đến chuyện quá khứ, không nhịn được mà thẹn thùng một chút. Đúng như vậy, Sở Lăng Xuyên kia làm như vậy, thực sự là không khác gì là thổ phỉ. Vừa gặp mặt lần đầu tiên liền đã cưỡng hôn cô, gặp mặt lần thứ hai liền mang theo cô đi gặp cha mẹ của anh, gặp mặt lần thứ thứ ba thì đã nói với cha mẹ cô rằng muốn cưới cô. Đây không phải là thổ phỉ thì là cái gì.

Đang lúc vui đùa vui vẻ, chợt chuông điện thoại di động ở trong túi cô vang lên. Vừa móc ra Tố Tố liền thấy, chính là điện thoại của Triệu Đình Phương đánh tới. Tố Tố không khỏi buồn bực, làm sao Triệu Đình Phương có thể đột nhiên gọi điện thoại cho cô như vậy! Chẳng lẽ là Sở Lăng Xuyên có chuyện gì, cô vội vàng nhận cuộc gọi.

“Tố Tố à.”

“Vâng, là con, ngài có chuyện gì sao?” Cô nói xong, cũng nghe thấy ở đầu dây bên kia, giọng của Triệu Đình Phương có chút ấp a ấp úng vang lên: “Tố Tố, mẹ muốn… mẹ muốn nhìn đứa nhỏ một chút, có được không?”

Được không? Được không?

Tất cả chuyện lúc trước, Triệu Đình Phương đã từng nói xin lỗi cô. Cô cũng đã từng tức giận nghĩ, là do lúc trước bà đã lạnh lùng, hiện tại xin mời cứ tiếp tục thờ ơ đi. Khi biết có đứa nhỏ tồn tại đã biết xin lỗi rồi, đã biết đến sự tồn tại của cô rồi.

Mặc dù đối với Triệu Đình Phương, cô vẫn không có hảo cảm gì. Nhưng mà, cô cũng hiểu rõ, vấn đề giữa cô và Triệu Đình Phương sớm muộn gì cũng sẽ phải giải quyết. Bởi vì giữa hai người có một mối liên hệ không thể cắt lìa, đó chính là Sở Lăng Xuyên.

Thời điểm Tố Tố hơi thoáng xuất thần, khẩu khí của Triệu Đình Phương mang theo vài phần khẩn cầu, vội vàng nói: “Tố Tố, con muốn phải như thế nào thì mới tha thứ cho mẹ. Con hãy nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ làm! Mẹ chính là chỉ muốn nhìn đứa nhỏ một chút, nghe đứa nhỏ gọi một tiếng bà nội thôi!”

Kỳ thực Tố Tố cũng không có gì oán hận đối với Triệu Đình Phương. Nhiều nhất cô chính là giận dỗi mà thôi. Hiện tại cô và Sở Lăng Xuyên đều đã hòa hảo với nhau rồi. Một người già đã gần như khẩn cầu xin cô tha thứ, muốn cô cho bà trông thấy đứa nhỏ, cô cần gì phải tiếp tục cố chấp, tranh giành thắng thua như vậy chứ! “Mẹ.”

Cái tiếng gọi đầy gian nan này, đến cuối cùng đã được bật ra thành tiếng. Triệu Đình Phương vừa nghe, trong lòng dấy lên niềm hi vọng. Bà cho rằng cả đời này, Tố Tố sẽ không bao giờ còn gọi bà một tiếng là mẹ nữa: “Ừ! Tố Tố.”

Tố Tố nhìn thoáng qua Tiểu Bao Tử đang chơi đùa ở trong sân, khẽ nói: “Hiện tại con không có ở trong thành phố. Con đang ở nhà bà ngoại con ở ngoại ô thành phố. Tạm thời không thể quay về nhà được, chờ con đi trở về, con sẽ gọi điện thoại cho ngài.”

Triệu Đình Phương vừa nghe thấy Tố Tố nguyện ý để cho bà gặp đứa nhỏ, trong lòng thật cao hứng, kích động, gần như muốn rơi lệ rồi. Nhưng mà vừa nghe thấy tạm thời Tố Tố chưa về thành phố được, bà lại sốt ruột: “Đại khái phải vài ngày nữa mới trở về à? Ngày hôm nay không thể trở về sao?”

Tố Tố có chút không hiểu, cô đã đáp ứng mang đứa nhỏ đi gặp bà rồi, vì sao Triệu Đình Phương lại vội vã như vậy chứ? Nghĩ như vậy, nhưng cô cũng giải thích: “Đường tương đối xa, hơn nữa con đã cùng mọi người trong nhà đồng thời về quê. Muốn trở về, lại phải cùng mọi người trong nhà đi về. Đại khái phải đến bốn năm ngày nữa con sẽ trở về nhà thôi.”

“À. Được được, vậy khi con trở về nhất định phải mang đứa nhỏ đến gặp mẹ nhé! Đừng quên.”

“Vâng, được.”

Nói xong liền cúp máy. Tố Tố cũng không còn để ở trong lòng. Sau khi cô đáp ứng khi trở về sẽ mang cục cưng đến gặp Triệu Đình Phương, trong lòng của cô cũng thấy nhẹ nhõm một ít. Chung quy đây luôn luôn chính là vướng mắc trong cô, không có biện pháp giải quyết. Hiện tại, cứ đã có sự lựa chọn như vậy rồi, thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.