Sau khi đồ ăn được mang lên, mọi người cũng không chút câu nệ, tuy rằng Lục Trăn cùng Hàm Hàm, Tiểu Nhiên không quen thuộc nhau, nhưng mọi người dường như rất hợp ý, cùng nhau chậm rãi nói chuyện. Không khí bữa cơm trưa rất náo nhiệt.
Người để cho mọi người lo lắng nhất là Hàm Hàm, cũng cùng mọi người cười cười nói nói. Tuy rằng trong mắt cô có chút u buồn không xóa đi được, bất quá nhìn qua tâm tình của cô cũng không sai biệt. Ít nhất nếu so với cô ở nhà buồn bực thì cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
Đang ăn cơm, dinendian.lơqid]on mọi người cũng nhau nghiên cứu, hôm nay có nhiều người như vậy, một lát nữa ăn cơm xong thì sẽ đi karaoke. Dù sao chính là ra ngoài để vui chơi, hơn nữa còn là giúp cho Hàm Hàm giải sầu, cho nên, lời đề nghị này tất cả mọi người đều nhất trí thông qua rồi.
Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng không uống đồ uống lạnh, chỉ uống nước trà., Bản thân Tiểu Nhiên thì uống vào không ít đồ uống lạnh cùng bia, cho nên khi cơm ăn đến một nửa thời gian, Tiểu Nhiên phải đi toilet. Khả năng bụng rỗng lại uống vào mấy ly bia như vậy, cho nên đầu có chút choáng váng, nhưng mà vẫn chưa đến mức độ bị say.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tiểu Nhiên đi đến cửa phòng, đẩy cửa ra liền đi vào. Nhưng mà, khi cô đi vào tập trung nhìn vào, liền ngây người, không khỏi mở to hai mắt nhìn một bàn người trước mắt.
Cô bị hoa mắt sao? Vì sao lại có Sở Lăng Xuyên, còn có cả La Vĩ Khôn. A, lại còn có cả Thiệu Minh Thành, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n một người phụ nữ giống như đã từng quen biết, một người đàn ông xa lạ. Cô choáng váng một chút, hiểu ra, "Mọi người... cứ tiếp tục."
Nói xong cô xoay người muốn đi ra khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn lên số phòng, cô vội càng đi về phía trước. Trải qua một căn phòng riêng mới là phòng riêng của mấy người bọn cô, cô vội vội vàng vàng đi tới.
Tiểu Nhiên vừa mới tiến vào chỗ phòng của mấy người Tố Tố bọn họ. Cánh cửa vừa khép lại, đã có người đẩy cửa xông vào. cô nhìn lại là Thiệu Minh Thành, không đợi cô kịp nói năng gì, lại có một người đẩy cửa tiến vào.
Tố Tố hôn mê, @MeBau*[email protected]@ Hàm Hàm như trong mộng, Tiểu Nhiên choáng váng, một hai ba bốn năm, bỗng chốc có năm người tiến vào. Tố Tố vừa nhìn thấy… A, cừ thật, Sở Lăng