Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Nhiên nhìn khuê nữ bảo bối của mình, tâm tình tốt lên rất nhiều. Cô khom người ngồi xổm xuống, thoáng mỉm cười một chút, vuốt ve gương mặt đáng yêu và mái tóc dày đen nhánh của con gái: "Mẹ đã tốt hơn nhiều rồi, con đã ăn cơm chưa?"
"Ba ba đã làm cơm cho con ăn rồi ạ." Tiểu khả ái nói xong đưa tay sờ sờ vào bụng của Tiểu Nhiên: "Mẹ, mẹ có đói bụng không? Ba ba có phần cơm cho mẹ đó."
Tiểu khả ái đã sắp ba tuổi rồi, muốn nói cái gì đều sẽ nói, chỉ là việc phát âm có chút chưa được rõ tiếng lắm. Bất quá người lớn nghe thấy đều có thể hiểu được. Hơn nữa cô nhóc đã bắt đầu học cách quan tâm đến người khác.
Tiểu Nhiên nhìn con gái đáng yêu của mình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cô nhóc, lại sờ sờ bụng của cô nhóc: "Vậy sao! Cái bụng của tiểu khả ái đáng yêu của nhà ta tròn xoe như thế này, xem ra đã ăn rất no, đúng hay không?"
Tiểu khả ái bị mẹ động vào có chút hơi ngứa chút ngứa, cười lên khanh khách, cũng bắt lấy tay của mẹ, còn gật gật đầu, nói: "Ăn no lắm rồi, ba ba xúc cho Khả Khả ăn cực kỳ nhiều cơ nhé."
Thiệu Minh Thành đi tới, ôm lấy con gái, rồi sau đó đưa tay túm chặt lấy cổ tay của Tiểu Nhiên, dắt đi đến phòng ăn, vừa đi vừa nói chuyện: "Trước em hãy ăn một chút gì đã, ăn xong rồi uống thuốc."
Tiểu Nhiên cũng chẳng quan tâm gì nhiều lắm. Cô bị Thiệu Minh Thành lôi đi đến nhà ăn ngồi xuống, @MeBau*[email protected]@ đồ ăn cũng đều thật nhẹ, canh cũng là nhẹ, khẩu vị của cô không tốt, nhưng vì cô rất đói bụng, nên miễn cưỡng ăn một ít.
Thiệu Minh Thành an vị ở một bên để nhìn cô, giám sát cô ăn nhiều một ít. Còn Khả Khả thì đã cầm thuốc giúp Tiểu Nhiên từ trên bàn trà đi lại, đặt ở trên bàn cơm: "Mẹ, uống thuốc đi."
Tiểu Nhiên nhìn động tác thân thiết này của con gái, hiểu ý mỉm cười, cũng hướng cô nhóc nói lời cảm ơn: "Mẹ cảm ơn Khả Khả."
Tiểu khả ái lại dùng này giọng nói mềm mại nói: "Không cần khách khí."
Một câu nói khiến cho Tiểu Nhiên cùng Thiệu Minh Thành đều không nhịn được cười. Ăn cơm tối, uống thuốc xong, tinh thần của Tiểu Nhiên cũng đã tốt hơn nhiều. Hơn nữa cô cũng đã không còn bị tiêu chảy nữa, Dieenndkdan/leeequhydonnn phỏng chừng không sai biệt lắm thì ngày mai có thể tốt rồi.
Tiểu khả ái từ lâu đã nằm gọn ở trong lòng Thiệu Minh Thành ngủ rồi. Sau khi đặt con gái lên trên giường, thu xếp cho cô bé nằm ngủ xong, hai người cũng đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách. Tiểu Nhiên nhìn xem thời gian đã chín giờ, liền nói với Thiệu Minh Thành: "Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, tôi đi về trước, ngày mai anh con gái đến nhà của cha mẹ tôi ở bên kia."
Tiểu Nhiên nói xong cũng muốn đi, nhưng mà, đột nhiên nhớ tới, ví tiền của cô cừng với hết thảy các thứ này nọ vẫn còn ở chỗ của Giản Ngọc Sanh bên kia. Do dự một chút, cô có chút quẫn, mở miệng nói: "Cho tôi mượn 100 đồng, ngày mai sẽ trả lại cho anh."
"Không có." Thiệu Minh Thành không cho mượn. Anh chính là muốn cô ở lại nơi này. Cô