Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử đã sớm được Sở Lăng Xuyên chăm sóc cho ăn điểm tâm rồi. Cô chính là người cuối cùng ăn điểm tâm. Ăn cơm rửa chén xong cũng đã mười giờ rồi, vừa vặn sắp đến thời gian cơm trưa.
Một nhà ba người ra cửa, đi đến khu chợ gần đó để mua thức ăn. Bữa giữa trưa dự định làm đại tiệc phong phú một chút, còn mua một con cá, dự định để kho tàu. Hắc hắc! Tiểu Bao Tử thích nhất là được ăn cá rồi.
Cơm trưa đương nhiên là Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố thỉnh thoảng giúp một việc, phần lớn thời gian cô ở bên Tiểu Bao Tử để trông nom. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cậu nhóc ngồi đó, cô mà không chú ý một cái là cu cậu lôi tất cả đồ mỹ phẩm dưỡng da của cô ra, để vẽ bản đồ ở trên bàn trà.
Tiểu Bao Tử bắt đầu hiểu chuyện đến mức làm cho người ta cảm thấy, nhóc đã sắp là người lớn đến nơi rồi. Thế nhưng mà sự nghịch ngợm của nhóc thì làm cho cô thật muốn phát điên, rất muốn đập mấy cái vào mông đít của cu cậu. Nhưng khi nhìn đến cậu nhóc cứ chớp chớp đôi mắt to nhìn cô vẻ đầy tội nghiệp, thì cuối cùng cũng chỉ là giáo dục cu cậu một phen. Hi vọng cậu nhóc có thể hiểu rõ, có những chuyện nhóc không thể làm như vậy được.
Thời điểm Tố Tố và Tiểu Bao Tử còn đang vật lộn với nhau, thì Sở Lăng Xuyên cũng đã làm cơm trưa xong xuôi. Một nhà ba người, ngồi quây quần với nhau ở một chỗ, cùng ăn cơm trưa thật là ấm áp. @MeBau*[email protected]@ Tiểu Bao Tử ăn cơm trưa, kết quả chính là, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành một con mèo hoa nhỏ.
Cơm trưa kết thúc, Tiểu Bao Tử mấy ngày không thấy ba ba liền dán chặt lấy ba ba. Tố Tố thì phụ trách việc rửa bát, chờ cô thu thập xong phòng bếp, trở lại phòng ngủ nhìn qua, thì đã thấy Tiểu Bao Tử sớm ngủ ở trên giường rồi. Sở Lăng Xuyên lúc này đang xem một quyển sách.
Anh nhìn thấy cô tiến vào, nhếch môi nở nụ cười, buông sách xuống, giang hai tay cánh tay ý bảo cô đi tới. Tố Tố đi đến bên cạnh, liền bị anh chặn ngang ôm lấy, kéo vào trong ngực. Anh hôn nhẹ lên vành tai của cô: "Một lát thôi mà."
"Ừm, anh cũng chỉ được một lát thôi nhé." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Đầu cô gối lên cánh tay anh, cọ cọ, nghiêng thân mình nhắm mắt ngủ, mà Sở Lăng Xuyên thì lại ngủ ở giữa hai mẹ con, tiếp tục xem cuốn sách mà chính Tố Tố cũng không biết là loại sách gì.
Tố Tố nặng nề ngủ thiếp đi ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, Đến khi cô tỉnh lại đã là khoảng ba giờ chiều. Tiểu Bao Tử cũng đã tỉnh giấc. Cu cậu ngồi dậy không khóc, cũng không làm khó, chính là dụi dụi mắt. Sở Lăng Xuyên lúc này vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Ban đêm anh không ngủ, buổi sáng lại đi sớm, lúc này, anh đương nhiên ngủ bù rồi.
Cô rời giường ôm theo Tiểu Bao Tử đi ra ngoài,. không để cho cu cậu quấy rầy Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi. Cậu nhóc liền ở trong phòng khách chơi đùa với đồ chơi của mình, ngồi lên chiếc xe xoay để chơi. Tố Tố tính toán buổi tối làm sủi cảo, liền vừa nặn nhân bánh sủi cảo vừa ngó nhìn Tiểu Bao Tử.
Nghe trong phòng khách an tĩnh, cô đánh giá chắc cậu nhóc lại đang làm chuyện xấu rồi, liền vội vàng đi ra ngoài xem. Vừa vặn Tiểu Bao Tử đi vào bên trong. Nhìn thấy Tiểu Bao Tử như vậy, Tố Tố không nhịn được mà phá ra cười một trận.
Chỉ thấy trên mặt Tiểu Bao Tử dán mấy tờ giấy, làm cho Tố Tố nhớ tới thời điểm đánh bài. Ai bị thua thì sẽ bị dán một tờ giấy lên trên mặt. Chẳng lẽ lúc ở trong bộ đội, Tiểu Bao Tử đã từng nhìn thấy có người như vậy, nên đã học được chăng?
Trong tay Tiểu Bao Tử còn đang cầm một tờ giấy. Cu cậu đưa cánh tay nhỏ giơ lên thật cao, còn tay kia thì níu chặt lấy quần của Tố Tố, liên tục gọi cô: "Mẹ, mẹ, mẹ."
Tố Tố phối hợp liền ngồi xổm thân mình xuống. Tiểu Bao Tử đặt tờ giấy ở trên bờ môi làm ra rất nhiều nước miếng vào tờ giấy đó. Tiểu Bao Tử thiếu cái gì cũng không có thiếu nước miếng. Nhóc làm nước miếng xong rồi, cẩn thận từng ly từng