Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 347: Q.0 - Chương 347: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên liền mở cửa xuống xe, mở cửa xe của Tố Tố ra, rút chìa khóa xe ở bên trong ra, khóa cửa xe lại, rồi sau đó lên lại xe, nói với Tố Tố: "Ngày mai sẽ đến lấy."

"Nhưng mà sáng sớm ngày mai em còn phải chạy trở về để đi làm." Ngày mai mới đến lấy thì sẽ trễ mất.

"Chuyện ngày mai thì để ngày mai hẵng nói." Giờ phút này Sở Lăng Xuyên lại khôi phục hình tượng người đàn ông của mình. Ở thời khắc mấu chốt, anh quyết định, cô nghe, hơn nữa không được phản bác, @MeBau*[email protected]@ đương nhiên điều kiện tiên quyết là vì muốn tốt cho cô.

Sau khi hai người trở lại bộ đội, liền đưa tới sự chú ý cùng quan tâm của mọi người xung quanh. Ai cũng hỏi bọn họ thế này là thế nào. Tố Tố chỉ nói, trong nhà có việc gấp, lúc cho xe chạy trở về, thì xe bị rơi xuống trong khe, bất quá người thì không có việc gì.

Mọi người thấy cảm xúc của Sở Lăng Xuyên không bình thường, đoán chừng là bị Tố Tố làm cho sợ quá mức, cho nên cũng không còn nghĩ ngợi gì đến chuyện khác nữa. Chỉ nói với hai người bọn họ sớm nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó mọi người cũng đều đều tự giải tán đi nghỉ ngơi rồi.

Tố Tố hôm nay xem như đã phải đón nhận lấy sự kinh sợ, đầu tiên là xe rơi xuống trong khe Dieendaanleequuydonnvì cho rằng đã nghiền phải người, sau đó lại đánh bậy đánh bạ đi vào trong khu mồ, bị sợ tới mức không nhẹ. Cũng may Sở Lăng Xuyên đi tìm, bằng không cô không biết có phải là mình đã bị hù chết ở tại trong khu mồ kia hay không!

Tắm rửa một chút, Tố Tố chui vào ở trong chăn, nhưng mà trong lòng vẫn còn hơi sợ, bởi vì cô đã đi lại ở trong bãi tha ma thật lâu mà vẫn không thể ra ngoài được. Thực là quái dị! Lúc này thuyết duy vật luận giả trong cô đã bắt đầu có chút dao động.

Cô vòng chăn quanh người ngồi ở chỗ đó, nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, thì Sở Lăng Xuyên từ phòng bếp đi ra. Trong tay anh bưng một tô mì nóng hôi hổi bước mấy bước đã đi đến bên giường, ngồi xuống: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Bảo bối, quá muộn rồi, chỉ có thể ăn mì sợi thôi. Anh đã thả vào đây hai quả trứng, để cho em thêm khỏe mạnh, thêm can đảm một chút."

Tố Tố đói bụng lắm rồi, hiện tại cho cô một chén mì nấu với nước trắng không thôi, cô cũng có thể ăn hết một chén lớn. Tố Tố đưa tay nhận lấy, rồi sau đó lại đặt một bàn tay lên xoa xoa vào đầu của anh, "Tiểu Xuyên Xuyên của nhà ta thật hiền thục làm sao."

Sở Lăng Xuyên hất ra tay cô, nghiêm mặt nói: "Gì vậy! Lão tử là đàn ông. Cái gì mà hiền thục mới không hiền thục. Không phải là em đang đói bụng hay sao, mau ăn đi! Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút."

Tố Tố lè lưỡi một cái, cũng há miệng bắt đầu ăn. Cô đã ăn xong trứng gà trong bát, không khỏi hỏi anh: dinendian.lơqid]on "Trứng gà có quan hệ gì với việc tăng thêm can đảm vậy?"

Sở Lăng Xuyên nghĩ lại tối đen ngày hôm qua cô còn đến gặp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.