Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 364: Q.0 - Chương 364: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

"Có chuyện gì vậy ạ?" Tim của Sở Lăng Xuyên đột nhiên cứng ngắc lại, phảng phất như bị người ta gắt gao bóp nghẹt lại rồi. Sự lo lắng cùng sợ hãi đổ ập lên trái tim của anh.

Lý Nguyệt Hương vội vàng nói: "Đã xảy ra chút chuyện rồi. Không đến nỗi lớn lắm, thế nhưng mà mẹ thấy rất lo lắng."

Tuy rằng trong lòng Sở Lăng Xuyên thấy sốt ruột lo lắng, nhưng mà giờ phút này anh phải trấn định, trấn an lại cảm xúc của mẹ vợ: "Mẹ, ngài đừng có nóng ruột quá, hiện tại chúng ta cùng nhau đi đến bệnh viện, @MeBau*[email protected]@ sẽ không có chuyện gì đâu."

Vẻ mặt của Tiểu Bao Tử cũng đầy sự căng thẳng. Cậu nhóc đứng ở bên cạnh chân của Sở Lăng Xuyên. Bàn tay nhỏ bé của cu cậu cứ níu chặt lấy quần của ba ba, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hai người lớn, mấy ngón tay nhỏ bé của nhóc kéo kéo quần của Sở Lăng Xuyên, hỏi: "Mẹ, đi đâu?"

Sở Lăng Xuyên ôm con trai lên, "Ba ba dẫn con đi tìm mẹ nào."

Thời điểm Sở Lăng Xuyên mang theo mẹ vợ cùng con trai chạy tới bệnh viện, thì Tố Tố vẫn còn chưa tỉnh lại. Anh sải dài vài bước chân đi qua, đặt Tiểu Bao Tử xuống trên mặt đất, vội vàng cầm lấy tay cô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn bàn tay kia thì phủ lên mặt cô khẽ run rẩy.

Con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cô, lại tỉ mỉ xem xét xem cô có bị thương hay không. May mắn, hoàn hảo, Tố Tố không bị thương chỗ nào cả. Trong lòng Sở Lăng Xuyên nghĩ lại mà thấy vừa sợ, lại vừa đau lòng. Nhưng anh cũng không nhịn được mà cảm thán, thật may mắn. May mắn là Tố Tố không bị xảy ra chuyện gì, may mắn Tố Tố đã không bị việc gì. Sở Lăng Xuyên cũng không nhịn được nữa, liền hỏi: "Ba, Tố Tố như thế nào rồi ạ, vì sao cứ hôn mê mãi như vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đến lúc nào cô ấy sẽ tỉnh lại? Đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

An Quốc Đống nhìn thấy Lý Nguyệt Hương đang ở đây, liền chỉ nói hời hợt: "Đừng lo lắng, chỉ là do đầu bị chịu chấn động một chút, lập tức sẽ tỉnh lại ngay thôi. Hôm nay tan tầm trên đường về nhà, xe ô tô đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Vẻ mặt của Lý Nguyệt Hương đầy lo lắng, hỏi vẻ không chắc chắn lắm: "Con bé thực sự không có chuyện gì chứ hả?"

An Quốc Đống vội nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."

"Mẹ, mẹ."dinendian.lơqid]on Thân thể nho nhỏ của Tiểu Bao Tử đứng ở bên giường, mở miệng cứ gọi mẹ. Lý Nguyệt Hương ôm lấy Tiểu Bao Tử. Tiểu Bao Tử nhìn thấy mẹ cứ nằm mê man, không để ý gì đến nhóc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử liền nhăn lại. Nhìn mặt của cu cậu nhăn như vậy thực giống như một cái bánh bao. Ngón tay nhỏ của cu cậu nắm lấy bộ đồ của bệnh nhân mà mẹ đang mặc, gấp gáp gọi: "Mẹ, dậy đi! Mẹ dậy đi!"

Lý Nguyệt Hương hôn lên gương mặt của Tiểu Bao Tử, cũng nói trấn an đứa nhỏ: "Mẹ đang ngủ nhé, lập tức sẽ tỉnh lại thôi, cục cưng ngoan nào."

Ở trong phòng bệnh chờ trong chốc lát, Sở Lăng Xuyên cùng An Quốc Đống liền đi ra ngoài phòng bệnh. Sở Lăng Xuyên lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.