Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cùng cha mẹ xuống lầu để tiễn Sở Lăng Xuyên. Sau khi nói câu hẹn gặp lại, anh liền lái xe rời đi. Sở Lăng Xuyên đi đến nhà anh cả, nói chuyện mình được điều động đi đến công tác ở đơn vị khác cùng với cha và anh cả. Rồi sau đó anh liền vội vã trở về doanh trại bộ đội, tiến hành làm các thủ tục điều chuyển. Cũng vì thời gian khẩn cấp, hơn nữa cấp trên cũng rất cấp bách, cho nên thủ tục làm điều chuyển của Sở Lăng Xuyên cũng được tiến hành rất nhanh.
Bận rộn làm xong hết những việc này, thì trời cũng đã tối rồi. Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về trong nhà, @MeBau*[email protected]@ nói cho người trong nhà biết thời gian anh lên máy bay ngày mai, bay đến thành phố D. Rồi sau đó anh tán gẫu một lúc với Tố Tố và Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử được Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống chăm sóc dỗ dành cho đi ngủ. Thế nhưng Tố Tố và Sở Lăng Xuyên thì vẫn còn đang trò chuyện ở điện thoại với nhau. Một mực nói chuyện mãi như thế, cho tới lúc Tố Tố ôm điện thoại ngủ thiếp đi ở trên ghế sofa.
Trong giấc ngủ, Tố Tố nằm mộng đều mơ thấy Sở Lăng Xuyên sắp phải rời đi. Trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu.
**************************
Ngày Thứ tư. Từ sáng sớm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn trong sư đoàn đã phái xe đưa Sở Lăng Xuyên đi đến khu vực sân bay thành phố. Lúc này Tố Tố và cha mẹ cùng với Tiểu Bao Tử, còn có cả Sở Vệ Bình và Sở Việt Dương cũng đã đều đi tới sân bay.
Trước hết Sở Lăng Xuyên chào từ biệt với cha mình và anh cả, sau đó anh tiếp tục quay sang nói lời chào từ biệt với cha vợ mẹ vợ. Anh chào hỏi tất cả với mọi người thân ở trong nhà xong, sau đó mới đi qua ôm ấp, chào tạm biệt với Tố Tố và Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố, nói dặn dò: "Con trai, ba ba phải đi đến thành phố khác công tác. Con phải luôn luôn nhớ đến ba ba nhé."
Tiểu Bao Tử không nói chuyện, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cu cậu chính là cứ ôm lấy cổ Sở Lăng Xuyên. Có lẽ Tiểu Bao Tử không hiểu được ba ba phải đi đến thành phố khác công tác là có ý gì, khái niệm ở nơi xa lắm kia là như thế nào. Thế nhưng, Tiểu Bao Tử cũng vẫn biết là ba ba sắp phải đi, hơn nữa, còn sẽ đi thật lâu.
Sở Lăng Xuyên ôm chặt thân mình nho nhỏ của Tiểu Bao Tử ở trong lòng, bàn tay to của anh vỗ về lên lưng của cậu nhóc. Đôi con ngươi đen của anh nhìn vào vành mắt hồng hồng, tràn đầy nước mắt đang sắp rơi xuống của Tố Tố. Anh đưa tay xoa một chút ở trên mặt cô: "Anh sẽ rất nhớ bảo bối của anh."
Tố Tố nỗ lực mỉm cười, nhưng nụ cười của cô nhìn rất khó coi. Tố Tố khịt khịt mũi, khẽ nói: "Em cũng vậy, cũng sẽ luôn nghĩ tới anh."
Một vị cán bộ trong đoàn nhìn thời gian một chút, nói nhắc nhở với Sở Lăng Xuyên: "Thời gian không còn nhiều lắm đâu, chuẩn bị đi đăng ký thôi."
Sở Lăng Xuyên quay mặt lại, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, rồi sau đó muốn chuyển lại cậu nhóc đến trong lòng Tố Tố. Nhưng mà bàn tay nhỏ của Tiểu Bao Tử cứ gắt gao nắm chặt lấy vạt áo anh. lần đầu tiên cậu nhóc gọi ba ba với một ngữ điệu nghe