Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 403: Q.0 - Chương 403: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Tiểu Bao Tử thấy nước mắt Sở Lăng Xuyên rơi xuống, cậu nhóc vẻ mặt đầy nghiêm túc, xoay xoay xe, chạy đến bên người Tố Tố. Bước từ trên xe xuống dưới, hai cái cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Tố Tố, ghé cái miệng nhỏ đến sát cạnh tai cô, thì thầm nói: "Mẹ, ba ba khóc nhè rồi, có phại là (có phải là - Tiểu Bao Tử vẫn còn nói ngọng. Trong nguyên văn là 系不系 - đọc là hệ bất hệ, đọc chệch của cụm từ 是不是 - đọc là thị bất thị) mẹ đã giáo huấn ba ba hay không vậy?"

Tố Tố vừa nghe thấy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thì thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng. Cô bày ra vẻ mặt vô tội, giang tay nói với cậu nhóc: "Không có đâu. Mẹ cũng không dám giáo huấn ba ba. Cục cưng đến hỏi ba ba đi, vì sao ba ba lại như vậy, vì sao ba ba lại khóc nhè."

Tiểu Bao Tử nới tay ra khỏi cổ của mẹ, lại chạy tới bên người ba ba. Cu cậu lôi lôi quần áo của anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, dùng giọng nói trẻ thơ non nớt, thật lo lắng hỏi anh: "Ba ba, có phại là (có phải là – giải thích: như trên) ba ba khóc nhè hay không, hả ba?"

Sở Lăng Xuyên đã sớm nghe được những lời Tiểu Bao Tử nói thầm ở bên tai Tố Tố rồi. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Anh đã phải không ngừng nghẹn cười, bưng cái khay có một ít hành tây, ngồi xổm người xuống. Một tay anh ôm lấy Tiểu Bao Tử, một tay cầm lấy mấy miếng hành tây giơ lên trước mặt Tiểu Bao Tử.

Cậu nhóc bắt đầu chớp chớp đôi mắt. A, trong mắt thật là cay xót! Cu cậu chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống rồi. Tiểu Bao Tử vội vàng nâng cánh tay nhỏ lên đến bịt lấy hai mắt của mình, quay mặt đi, xoay người, giấu mặt ở trên bả vai Sở Lăng Xuyên. Trong miệng còn hừ hừ kháng nghị, đề nghị Sở Lăng Xuyên mau chóng bỏ miếng hành tây kia đi.

Tố Tố ở một bên cười đến không thể nhịn được. Sở Lăng Xuyên cũng cười, đặt lại khay hành tây ở trên bàn bếp. Tiểu Bao Tử quay đầu chớp chớp mắt nhìn nhìn ba ba và mẹ, cũng khanh khách cười rộ lên. Cu cậu đã hiểu tại sao ba ba lại bị rơi nước mắt xuống rồi.

Sở Lăng Xuyên không nhịn được, liền hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, vỗ vỗ vào cái mông đít nhỏ của cu cậu: "Đi ra ngoài chơi với với bà ngoại ông ngoại đi con!"

"Vâng!" Tiểu Bao Tử gật đầu cưỡi xe định chạy đi, lại sực nhớ ra điều gì đó, "Ba ba, cá cá không nên có cay cay, cục cưng không ăn được cay đâu."

"Được rồi, ba ba đã biết." Sở Lăng Xuyên không nhịn được cười lên. Thằng nhóc thúi này, còn biết kén cá chọn canh rồi kia đấy! Cậu nhóc, thật sự là đã lớn trước tuổi, khiến cho anh có chút không được thích ứng lắm.

Sở Lăng Xuyên nấu cơm rất lưu loát, một bàn cơm trưa đồ ăn phong phú rất nhanh được bày ra bàn rồi. Lúc này Tố Tố cũng đã nấu xong


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.