Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 438: Q.0 - Chương 438: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố tập trung tư tưởng nỗ lực để suy nghĩ. Cô không khỏi nghĩ tới bức ảnh chụp Tô Tuệ Vân cùng với cục trưởng G. Ngay từ đầu cô và Sở Lăng Xuyên đã liền hoài nghi rồi. Liệu có phải Tô Tuệ Vân kia lại muốn gây sóng gió hay không? Nhưng mà, cô lại cảm thấy khả năng này không lớn. Sự việc này có phải là có liên quan đối với Tô Tuệ Vân hay không?

Cho dù Tô Tuệ Vân không chiếm được Sở Lăng Xuyên, cho dù, cô ta vì bị hủy dung nên giận chó đánh mèo, muốn trả thù đến trên người cô, thì cũng không đáng phải dùng ba cô để trả thù cô đi. @MeBau*[email protected]@ Hơn nữa cục trưởng G... Tố Tố càng nghĩ càng loạn, vẫn cảm thấy nói thế nào cũng không thông.

Tố Tố và Lý Nguyệt Hương không có cách nào khác, chỉ có thể ngồi chờ đợi. Thế nhưng mà, loại chờ đợi này mới dày vò người ta làm sao! Nó khiến cho Tố Tố không thể nào chịu được. Cô vẫn gọi điện thoại đến cho Sở Việt Dương. Sau khi điện thoại được người nhận, Tố Tố liền vội vàng hỏi: "Anh cả, chuyện ba ba của em, anh đã như thế nào rồi ạ? Bây giờ em có thể gặp được ba ba của em hay không ạ? Nhất định là ông ấy đã bị oan uổng, bị người ta hãm hại. Anh cả, anh là lãnh đạo của ba ba em nhiều năm như vậy, nhất định anh cũng hiểu biết được cách làm người của ba ba em mà! Ông ấy sẽ không làm cái chuyện như vậy đâu!"

Sở Việt Dương ở bên kia nói an ủi Tố Tố: "Tố Tố, em đừng có lo lắng quá! Là thật thì không thể làm giả được. Là giả thì không thể làm như thật được! Anh tin tưởng ở cốt cách làm người của chú An! Cho nên, em cũng đừng lo lắng nhiều quá... Bây giờ, việc em cần phải làm, chính là, em phải chăm sóc cho mọi người ở trong nhà cho thật tốt, có biết không?"

"Vâng ạ." Tố Tố cũng không thể hỏi gì được nữa rồi. Anh cả ở bên kia khẳng định cũng không biết được tình hình như thế nào: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn " Anh cả. Anh ở bên đó nếu có tin tức gì, thì anh hãy nói ngay cho em biết nhé, có được không ạ?"

"Em cứ yên tâm. Có chuyện gì anh sẽ nói ngay."

Tố Tố nói chuyện điện thoại với Sở Việt Dương xong, tâm tình thật uể oải, mà cũng rất lo lắng. Cô thật không biết nên làm như thế nào mới tốt. Ngay trong lúc cả hai mẹ con còn đang bất lực, thì chuông cửa trong nhà vang lên.

Tố Tố đứng dậy đi ra mở cửa, liền nhìn thấy là Sở Vệ Bình: "Ba ba."

Tố Tố nhìn thấy Sở Vệ Bình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bỗng chốc trong lòng liền thấy kiên định hơn rất nhiều. Cô chào ông một tiếng, vành mắt cũng đỏ hoe. Sở Vệ Bình vỗ vỗ lên bả vai Tố Tố: "Đừng sợ, con à!"

Kỳ thực, Sở Vệ Bình đã lui về nghỉ, không còn ở tại vị nữa. Có người nhưng lại không có quyền thế, việc làm cũng chỉ có thể hữu hạn. Bất quá, giờ phút này có ông xuất hiện, cũng đã cho Tố Tố không ít sự an ủi, cảm giác giống như có tâm phúc vậy.

Tiểu Bao Tử nghe được giọng nói của ông nội, cũng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.