Vì Thẩm Hạo Vũ đến, trận đánh nhau ngừng hẳn, cũng không kinh động đến cảnh sát, chỉ là trước khi đi Sở Lăng Xuyên có gọi chị Hoa lại nói gì đó.
Mặt chị Hoa giống như bị đả kích, không lên tiếng, cuối cùng quay người rời đi. Sở Lăng Xuyên lại bình tĩnh ôm bả vai Tố Tố đi vào trong xe, tất cả mọi ngời ai đi đường nấy.
Tố Tố hết sức lo lắng, lái xe vào chung cư, một câu Sở Lăng Xuyên cũng không nói, một bộ mặt nghiêm túc như muốn ăn thịt người. Xe ngừng lại, hai người đang định xuống xe, điện thoại Sở Lăng Xuyên lại vang lên. {dien-đ-lê.qd}
Sau khi anh bắt máy, Tố Tố chỉ nghe được anh nói: “Vâng, con biết rồi, con về liền.”
Nói xong anh cúp máy, mặt lạnh nói với cô: “Đi lên thu dọn đồ đạc, anh đưa em về nhà cha mẹ.”
Đây là anh muốn đi sao? Nhanh vậy, hơn nữa lại là sau khi xảy ra chuyện này. Tố Tố định nói không cần, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh băng của anh, cuối cùng đành phải xuống xe, đi lên thu dọn đồ đạc, ai bảo cô làm chuyện sai trái chứ?
Sở Lăng Xuyên để Tố Tố thu dọn đồ đạc về nhà ba mẹ cũng là vì lo cho sự an toàn của cô, mặc dù anh xác định những người đõ sẽ không trở lại, nhưng anh vẫn không yên lòng để cô một thân một mình ở đây.
Không cho cô sắc mặt tốt cũng bởi vì bị cô làm cho tức chết, người phụ nữ này, vậy mà dám nói dối anh, thì ra khóc đau lòng như vậy là vì Thẩm Hạo Vũ, Sở Lăng Xuyên thật muốn chửi người quá đi.
Có điều đi vội vã, không có thời gian nói chuyện với cô, như vậy cũng tốt, yên tĩnh một chút, tiết kiệm được những lời khó nghe trong lúc không khống chế nổi tính khí thối tha của mình, nhóc con, chờ lần sau anh về sẽ tính sổ với cô.
Tố Tố thu dọn đồ đạc rất nhanh, sau khi lên xe, Sở Lăng Xuyên liền cho xe chạy. Áp suất trong xe thấp đến nghẹt thở, đến khu chung cư chỗ ba mẹ vợ, cô định xuống xe, nhưng lại thấy anh không có ý muốn xuống, cô mới mở miệng: “Anh không lên sao?”
“Không có thời gian, thay anh thăm hỏi ba mẹ, đi đi.” Anh nói hơi gấp gáp, biểu hiện lạnh nhạt, là có chuyện gấp hay bởi vì đang tức giận đây, cô không đọc được nội tâm của anh.
“Sở Lăng Xuyên, chuyện hôm nay em…”
“Để sau hẵng nói.”
Sở lăng Xuyên ngắt lời Tố Tố, rõ ràng không muốn nói nhiều, hoặc là thật sự không có thời gian. Tố Tố lập tức im lặng, mở cửa xuống xe, mà anh cũng nhanh chóng nổ máy chạy đi.
Tố Tố về nhà mẹ, ưu sầu cả buổi chiều, hai người lại quay về lúc cãi nhau rồi. Cô biết, Sở Lăng Xuyên nhất định rất tức giận, cô nói dối, còn diễn trò, lừa anh sửng sốt, còn để anh phải đau lòng dỗ dành một người phụ nữ xấu xa nói dối lừa đảo như cô, anh đau lòng, tức giận biết bao?
Lời nói dối của cô không khác gì chứng minh cho Sở lăng Xuyên thấy, trong lòng cô quan tâm Thẩm hạo Vũ cỡ nào, cô trốn trong nhà vệ sinh khóc một mình, được anh ôm vào lòng an ủi dỗ dành vì đau lòng một người đàn ông khác chứ không phải vì bị đánh.
Anh có thể tưởng tượng được, bởi vì bị Thẩm Hạo Vũ và ả kia kích thích, cô lại quan tâm Thẩm Hạo Vũ, cho nên mới có thể gào khóc thương tâm như vậy, trong lúc vô hình cô đã đẩy anh anh vào vị trí thật tức cười, khiến anh thương tâm.
Nghĩ tới ngày ấy anh đau lòng vì cô, tức giận, nóng nảy vì cô bị đánh, vậy mà cô lại nói dối, diễn kịch với anh, lòng cô càng thêm bấn loạn, cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy trời?
Tố Tố thấy lần này thực sự to chuyện rồi. Cô phải thật nghiêm túc, thái độ chân thành nói xin lỗi mới mong anh hết giận, nhưng cách gì bây giờ? Xem ra có ăn vạ cũng vô ích.
Cô phải làm sao nhận lỗi với anh để anh thấy cô thật sự biết sai mà tha thứ cho cô đây? Lần này anh đi không biết khi nào mới có thể gặp lại. Buồn quá đi.
Trong lúc buồn bực lại nghĩ đến Tiểu Nhiên, không biết dạo này cô nàng và Thiệu Minh Thành thế nào rồi, định gọi điện thoại hỏi xem sao, vậy mà không ai bắt máy, mấy người này thật phiền phức nha.
Cuối cùng đến chủ nhật Tố Tố và Hàm Hàm cũng liên lạc được với Tiểu Nhiên, hẹn cuối tuần sau gặp. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng gọi điện cho nhau một lần, anh nói đang vội liền cúp luôn, Tố Tố cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Một tuần trôi qua thật nhanh, sáng đi làm chiều về nhà, chị Hoa đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Bận rộn một tuần, Tố Tố lại nghênh đón chủ nhật, đã đến hẹn gặp nhau với Tiểu Nhiên.
Ba người tụ họp ở nhà Hàm Hàm, nhìn vẻ mặt bồn bực của Tiểu Nhiên, Hàm Hàm mở miệng trước hỏi: “Tiểu Nhiên sao vậy? Hai người lại cãi nhau hả?”
Tiểu Nhiên vỗ bàn, hùng hổ nói: “Các cậu nói có người đàn ông nào như anh ta không, muốn tớ lấy anh ta, nghĩ mình là ai chứ? Mắc mớ gì tớ phải gả cho lão, vì một đứa bé sao, tớ có bị điên đâu?”
Tố Tố và Hàm hàm đều ngây người, Tiểu Nhiên thật sự mang thai con của Thiệu Minh Thành sao? Tố Tố vỗ nhè nhẹ lưng Tiểu Nhiên: “Đừng nóng, bình tĩnh nào. Thế cậu định làm gì giờ? Cậu thích anh ta, con cũng có luôn, vậy kết hôn không phải rất tốt sao?”
Tiểu Nhiên lại hạ giọng nói: “Tớ là tớ không muốn anh ta chịu trách nhiệm, giữa bọn tớ chỉ là một trò chơi, tớ không thể đánh cược cả đời vào trò chơi và đứa bé này được.”
Hàm Hàm nhìn chằm chằm bụng Tiểu Nhiên hỏi: “Vậy đứa nhỏ trong bụng cậu phải làm thế nào?”
Tiểu Nhiên nhụt chí, ỉu xìu: “Không biết nữa. Có điều tớ cảnh cáo các cậu, không được nói cho ai biết đây là con của anh ta. Tớ đã một mực khẳng định đứa bé không phải của lão rồi.”
Tố Tố trợn tròn hai mắt, “Vậy Thiệu Minh Thành có phản ứng gì? Hắn tin thật hả?”
“Dám không tin hả, không tin thì tớ dẫn người khác tới trước mặt anh ta, hắn có thể không tin sao?” Tiểu Nhiên nghĩ lại lúc Thiệu Minh Thành nghe cô nói đứa bé không phải của anh ta, thiếu chút nữa giơ tay đánh cô nhưng cuối cùng lại nện một cái vào tường. Nếu không phải lúc trước anh ta từng nói mình theo đuổi cô cũng chỉ là vui đùa một chút, cô còn tưởng anh ta yêu cô cơ đấy.
Cho nên, một người nói chỉ muốn chơi đùa cô một chút, làm sao cô có thể lấy người như vậy, coi như cô làm mẹ đơn thân, cũng không cần anh ta chịu trách nhiệm, thật quá ti tiện mà, tưởng dễ bắt nạt cô chắc.
Hàm Hàm tưởng tượng tới nét mặt của Thiệu Minh Thành khi nghe Tiểu Nhiên nói đứa bé không phải của anh ta, khẽ rùng mình, bày tỏ sự đồng cảm nói: “Tớ đoán Thiệu Minh Thành chắc tức chết rồi hả?”
“Vẫn là Tố Tố hạnh phúc nhất.” Tiểu Nhiên cảm khái, “Gặp được một người đàn ông quan tâm mình lại chung tình, còn tớ sao lại gặp một lần lại vớ phải đàn ông cặn bã như này chứ. Tớ nói nè An Nhược Tố, cậu phải đối xử tốt với chồng một chút, chủ nhật gì đó đi thăm anh ta đi, làm người vợ tốt, đừng có nghĩ tới Thẩm Hạo Vũ kia nữa, kẻ đó không đáng tin tí nào.”
Thật là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhớ tới cảnh ngộ của mình, Tố Tố lại càng rối rắm, ai oán uy hiếp hai tỷ muội tốt: “Đừng nhắc tới hai người này, nếu không tớ và các cậu lại xoắn đít cả lên bây giờ.”
Tiểu Nhiên và Hàm Hàm đồng thời nhìn về Tố Tố, Hàm Hàm kéo tay cô, “An Nhược Tố, cậu lại sao rồi?”
Hàm Hàm đưa tay chọc chọc ót Tố Tố, “An Nhược Tố, vữa nãy tớ khen đồng chí Sở Lăng Xuyên nhà cậu, đối xử với cậu thật tốt, là người chồng quốc dân. Giờ tớ phê bình cậu nha. Mặc dù cậu từng yêu, từng chờ đợi Thẩm Hạo Vũ, nhưng anh ta cũng được xem như người đàn ông phụ bạc rồi còn gì?
Chồng cậu đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại đau lòng vì anh ta, khóc lóc, lại còn nói dối ông xã nhà cậu, tất nhiên, lời nói dối vô hại là tốt, nhưng hành động của cậu đã làm tổn thương nghiêm trọng đến trái tim và lòng tự ái của chồng cậu đấy.
“Hả, đau lòng nửa ngày, thì ra là vì Thẩm Hạo Vũ ở đó già mồm, người đàn ông rộng lượng đến đâu cũng có giới hạn thôi. Tớ thấy chồng cậu thật đáng thương, sao cậu lại cố chấp như vậy chứ?”
“Tớ cũng có muốn vậy đâu, tớ rối rắm sắp chết rồi, đáng lẽ tớ nên thẳng thắn với anh ấy ngay từ đầu, dù sao cũng tốt hơn là nghe được từ trong miệng người khác. Bây giờ không biết làm sao cho anh ấy hết giận đây.” Tố Tố khổ não vô cùng, hận không thể quay ngược thời gian, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, “Anh ấy chắc chắn rất giận.”
“Tiểu Nhiên cũng không nhịn được mà mắng Tố Tố: “An Nhược Tố, cậu giác ngộ chút đi. Cứ cho là Sở Lăng Xuyên rộng lượng không giận cậu, nhưng nội tâm cũng tổn thương ít nhiều chứ? Cậu tỏ chút thành ý, thật tâm nói xin lỗi, nhận sai với người ta đi, an ủi tâm hồn bé bỏng đang bị thương của ai đó thôi. Không thể để người ta nhường nhịn cậu mãi được, chỉ có cái đầu này của cậu là cao quý hả? Lúc nên cúi đầu thì cúi, trăm lợi mà không có hại.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc đó một cú điện thoại gọi ảnh đi mất tiêu, tớ muốn cúi cái đầu cao quý này xuống cung chẳng có cơ hội. Mấy ngày nay anh ấy bận tới nỗi không có thời gian nhận điện thoại của tớ nữa kìa…”
Tố Tố nói xong lại không nhịn được thở dì, Hàm Hàm lại nói: “Gọi điện thoại không tính là thành ý, tớ thấy cậu nên đi chịu đòn nhận tội, chườn mặt ra mà nhận sai đi, lấy lòng, nịnh nọt ông xã của mình chứ có gì đâu mà mất mặt.”
“Tự mình đi sao? Nhớ lại lúc đó mặt mày ảnh xanh mét Tố Tố đã bủn rủn tay chân, nhưng mà chính vì anh như vậy nên cô mới phải đi, để cho cái mặt xanh mét kia của anh phải tươi cười, “Đi, ngày mai sẽ đi!”
“Được, bọn này ủng hộ cậu, đi.”“Uhm, mạnh mẽ lên cô gái.”
Hàm hàm và Tiểu Nhiên cùng nhau khích lệ Tố Tố, không thể để cô trở thành người có phúc mà không biết hưởng, hai người đều cảm thấy Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rát xứng đôi, còn Thẩm Hạo Vũ kia không xứng chút nào, lúc đầu hai người này nói yêu đương hẹn hò đã biết là không có kết quả rồi.
Hai cô cảm thấy Thẩm Hạo Vũ có một loại cảm giác nhàn nhạt, đối với cái gì cũng không thật sự quan tâm, rất đạm mạc. Đối với tình yêu hay Tố Tố chắc cũng như vậy, cho nên ngày đó hai cô mới phản đối Tố Tố và anh ta ở bên nhau, nhưng Tố Tố lại cố chấp, yêu sâu đậm, thích dáng vẻ lạnh lùng siêu thoát của Thẩm Hạo Vũ. Quả nhiên, cuối cùng nói đi liền đi, cũng không nói có trở lại hay không.
Nhưng những lời này, Hàm Hàm chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra. Kiên quyết ủng hộ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên tương thân tương ái, tốt nhất là quên phắt cái anh chàng Thẩm Hạo Vũ kia đi, một lòng một dạ đối tốt với Sở Lăng Xuyên.
Ba người tám chuyện một lát mới giải tán, rắc rối của ai người nấy lo. Hôm sau Tố Tố liền vác túi lớn túi nhỏ lên đường đến chỗ Sở Lăng Xuyên, vật lộn đến hơn 10 giờ, cô đứng ở cửa ra vào gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, bên kia bắt máy, cô thấp thỏm nói: “Sở Lăng Xuyên, em đang ở cửa bộ đội, anh tới đón em được không?”
Hình như bên kia hơi sửng sốt, tiếp theo chỉ nghe anh dứt khoát lanh lẹ nói: “Chờ chút.”
Nói xong liền cúp, thái độ vẫn vậy, xem ra một tuần nay cũng không bớt giận tí nào. Tố Tố đợi khoảng hai mươi mấy phút thì thấy một chiếc xe con, là xe của Sở Lăng Xuyên, nhưng người lái lại không phải anh, là chính ủy.
Chính ủy rất nhiệt tình, mặc dù giải thích Sở Lăng Xuyên đang bận, nhưng Tố Tố vẫn cảm thấy mất mát, Sở Lăng Xuyên đang phủ đầu ra oai với cô sao? Được rồi, cho dù vậy cô cũng phải đến!
Lần này không đến thẳng khu người thân mà đi vào trụ sở quân khu, ký túc xá của Sở Lăng Xuyên, thu xếp cho cô ổn thỏa, chính ủy lại nói vài câu mới rời đi.
Tố Tố ngồi xuống giường đơn thượng đẳng của anh chờ anh về, nhưng đợi mãi đến trưa mà chẳng thấy bóng dáng người đâu, chỉ có thông tín viên (nhân viên truyền tin) tới đưa cơm, nói Sở Lăng Xuyên đang bận, buổi trưa không đến.
Đành vậy, cô biết anh bận, cũng biết ngày nghỉ của mọi người chưa chắc đã là ngày nghỉ của Sở Lăng Xuyên, cô cảm ơn thông tín viên rồi ngồi ăn cơm trưa một mình.
Buổi trưa mơ màng ngủ được một giấc, tỉnh dậy vẫn không thấy anh về, cô lại chỉ có thể nhàm chán tiếp tục đợi, chắc buổi tối anh sẽ trở về thôi.
Nhưng lần này Tố Tố đành phải thất vọng, buổi tối anh chỉ gọi một cú điện thoại bảo cô cứ ăn cơm nghỉ ngơi trước, có thể anh rất khuya hoặc không về được, nói xong thì mất tăm luôn.
Anh bận đến nỗi về nhìn cô một cái cũng không được sao? Hay là anh không muốn nhìn thấy cô, vẫn còn giận cô, nhưng cho dù tức giận cũng không thể trốn tránh không gặp như vậy được? Thật không giống phong cách của anh chút nào.
Ăn tối xong, cô ngủ lại đây một đêm, anh vẫn không về. Sáng sớm đến doanh bộ tìm anh vẫn không thấy đâu, Tố Tố đành tạm biệt, có đợi thêm cũng không ích gì.
Chuyến này cô đi hoàn toàn thất bại và mất mát, trước khi về vẫn ới anh một tiếng mà anh cũng không thèm ló mặt, khó chịu rồi nha.
Ngay cả cơ hội nói lời xin lỗi cũng không cho cô, chuyện cô dối gạt anh là cô không đúng, nhưng cũng không đến nỗi tội ác tày trời mà, anh lại hờ hững với cô như vậy? Thật quá đáng.
Về đến nhà thì nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Nhiên, hỏi tình hình của cô và Sở Lăng Xuyên, cô thều thào nói: “Kế hoạch thất bại. Người ta không chịu gặp tớ.”
“Không chịu gặp? Sao hẹp hòi vậy? Cậu đừng vội giận, chờ chút, để tớ, chắc chắn tuần sau sẽ để cậu gặp được anh ta.”
Được Tiểu Nhiên cổ vũ, Tố Tố hào hứng trở lại, tuần sau á, không biết anh có về không, tốt nhất là anh có thể trở về, bọn họ có thể nói chuyện rõ ràng, cô sẽ tự kiểm điểm sâu sắc.
Những ngày kế tiếp, Sở Lăng Xuyên ngay cả một cú điện thoại cũng không chịu gọi, cô cũng không thèm chủ động trước, dù sao nói không đến hai câu anh cũng sẽ cúp, như vậy không phải cô tự tìm mất mặt à.
Đây gọi là chiến tranh lạnh sao? Thôi rồi, bọn họ chiến tranh lạnh đã hai tuần liền, hôm nay là thứ bảy, chiến tranh lạnh vẫn còn tiếp diễn, ai đó chưa trở về, cũng không gọi điện thoại.
Mới sáng sớm Tố Tố đã bị Hàm Hàm và Tiểu Nhiên triệu hồi, hai người lôi cô đến tiệm trang điểm, định làm gì đây, hóa trang sao? Cô không cần, cuối cùng vẫn bị kéo vào một phòng, tứ chi bị buộc ngồi trước gương.
“Tiểu Nhiên, Hàm Hàm, hai người định làm gì?”
Tố Tố nhìn hai chị em tốt của mình rồi lại liếc thợ trang điểm, vô cùng nghi hoặc nhưng không ai chịu giải thích, chỉ có Tiểu Nhiên vỗ vỗ vai cô nói: “Cậu ngoan ngoãn nghe lời đi, chỉ có tài năng của bọn tớ mới khiến chồng cậu ra mặt được thôi.”
“Hả? Cái gì đây? Sao lại phải dán râu?”
“Tất nhiên là phải dán râu rồi.” Tiểu Nhiên thần thần bí bí nói: “Hôm nay cậu phải lấy thân phận soái ca đi gặp anh ta, còn tớ và Hàm Hàm làm sứ giả đi đàm phán, cậu chỉ cần ngồi yên làm thính giả để không bị anh ta phát hiện là được. Anh ta không chịu gặp cậu, lẽ nào ngay cả bọn tớ cũng không? Bọn tớ đâu có đắc tội anh ta chứ.”
“Nghe có vẻ thú vị đấy.” Tố Tố không phản đối mà còn hào hứng là đằng khác, rất mong đợi màn gặp mặt này. Ba người này thật không hổ là chị em tốt, chuyện như vậy cũng có thể cùng chung chí hướng.
Hóa trang hồi lâu mới xong, Hàm Hàm và Tố Tố kích động kêu lên: “Woa, Tố Tố thất đẹp trai, không nhận ra luôn.”
Tố Tố đẩy Tiểu Nhiên ra, giành lấy gương soi, thấy trong gương là một lão soái ca với chòm râu dài, rất đàn ông, Tố Tố giật mình thảng thốt, hóa trang thế này thì có là ba mẹ mình cũng chưa chắc nhận ra, thợ trang điểm thật tài tình à nha.
Thay một bộ quần áo dành cho nam, áo len có khó kéo màu đen, áo khoác ngoài, còn có mũ, đeo kính, giày da nam, càng thêm mười phần men lỳ, có điều Tố Tố nhìn mình biến thành đàn ông, thấy hơi là lạ, trong phút chốc không thích ứng kịp.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, ba người cùng xuất phát. Nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị cản lại, là Thiệu Minh Thành, Tiểu Nhiên không nhịn được nghĩ, anh ta theo dõi mình sao? Có thể tìm thấy cô ở đây mà chặn đường như vậy?
Tố Tố định mở miệng, lại bị Tiểu Nhiên nhéo một cái, lập tức im lặng. Tầm mắt Thiệu Minh Thành rơi vào tay Tiểu Nhiên đang ôm chặt cánh tay Tố Tố, có gì đó không thích hợp cho lắm. Hàm Hàm cảm thấy áp suất không khí xung quanh lớn lắm rồi.
Tiểu Nhiên nói mát: “Chuyện gì vậy Thiệu tiên sinh? Tôi nói ngài không đi cùng bạn gái của ngài lại chạy đi theo dõi tôi sao? Như vậy là quấy nhiễu tôi đấy biết không hả?”
“Hắn là ai?” Thiệu Minh Thành chỉ vào Tố Tố, lạnh giọng hỏi. Tố Tố định nói, lại bị Tiểu Nhiên nhéo, cô ôm chặt Tố Tố, bày bộ dạng thân mật giới thiệu: “À, đây là người tôi yêu, Cổ Nam, cũng là ba đứa bé trong bụng tôi.”
Cổ Nam?! Đàn ông giả thì có. Hàm Hàm cúi đầu cố nén cười, Tố Tố cũng nhịn không nổi, muốn cười, lại bị nhéo, cũng may quần áo dày, nếu không đã bị Tiểu Nhiên nhéo bầm dập rồi.
“Anh yêu, chúng ta đi thôi.” Tiểu Nhiên sợ bị lộ, vội vàng kéo Tố Tố đi về phía bãi đỗ xe, Thiệu Minh Thành chộp lấy cánh tay Tiểu Nhiên, cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, cuối cùng Thiệu Minh Thành đành chậm rãi buông tay.
Tiểu Nhiên vội đẩy Tố Tố lên xe, thấy Tố Tố muốn thoát khỏi sự uy hiếp của cô, liền hung hăng uy hiếp: “Anh yêu, cậu mà dám hé răng, tớ tuyệt giao với cậu luôn!”
Tố Tố đành tạm thời câm miệng, Hàm Hàm cũng vội theo lên xe, Tiểu Nhiên lái xe đi nhanh, để lại Thiệu Minh Thành với vẻ mặt rối rắm khổ sở bơ vơ đứng đó, Mạc Tiểu Nhiên, cứ làm vậy đi.
Một tiếng sau ba người đến nơi, vì không tiện đi vào nên chỉ đành đến chỗ nông trại trước kia Sở Lăng Xuyên đã từng dẫn Tố Tố theo, mùa này cảnh sắc chưa đẹp như lúc đấy.
Đặt một phòng riêng, sau khi gọi món, Tiểu Nhiên gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, gọi bao nhiêu cuộc mới có người nghe, cô nói luôn: “Sở Lăng Xuyên, tôi là Mạc Tiểu Nhiên, nghe Tố Tố nói ở đây có một nông trại thức ăn rất ngon cho nên mới tới, hi vọng anh có thể bớt chút thời gian ra đây gặp mặt.
Cài gì? Anh phải trực sao? Chẳng phải còn có lãnh đạo khác à? Tạm thời nhờ ai đó trực thay đi, tôi muốn nói với anh về chuyện của Thẩm Hạo Vũ và Tố Tố, hi vọng anh đi được. Không làm mất nhiều thì giờ của anh đâu. Ừ, chúng tôi ở chỗ nông trại, tầng hai, gần trong góc.”
Khoảng hai mươi phút sau, Sở Lăng Xuyên đến, một thân quân trang, cực kỳ uy nghiêm, rất rất đẹp trai, lúc Tố Tố nhìn thấy anh, trong lòng như có con nai nhảy loạn, xém chút nữa nhào vào ôm lấy, may mà Tiểu Nhiên níu lại kịp.
Sở Lăng Xuyên vừa tiến đến, đầu tiên là nhìn vào người đàn ông râu ria này rồi mới nhìn về phía Tiểu Nhiên và Hàm Hàm, “Hoan nghênh hai vị.” Nói xong có hơi thất vọng hỏi: “Tố Tố không đi cùng các cô sao?”
Tiểu Nhiên lành lạnh nói: “Lần trước không phải anh không chịu gặp cô ấy sao, cô ấy bị đả kích nặng nề rồi, không dám đến.”