Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc
Ly hôn bắt buộc phải làm, mối quan hệ này của Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng không gạt được người trong nhà.
Mặc dù trong khoảng thời gian này hai người cãi nhau nhưng An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương vẫn quan tâm, nhưng dù sao Sở Lăng Xuyên quá bận rộn, anh luôn không có ở nhà, mọi người nghĩ là không còn chuyện gì.
Lại nói vợ chồng nào chả cãi nhau. Một lần cãi nhau lại ly hôn sao? Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống hồi trẻ cũng có cãi nhau, cũng đòi ly hôn, nhưng không phải bây giờ vẫn ân ái đến già sao.
Hai người biết Tố Tố muốn ly hôn thì không có cách nào tiếp nhận, Lý Nguyệt Hương nóng nảy, đang muốn giáo huấn Tố Tố một trận thì nhìn thấy dáng vẻ gục đầu trên ghế của con gái nên dằn lòng lại.
Bà suy nghĩ một chút rồi lựa lời nói: “Tố Tố, nếu con ly hôn cha mẹ cũng không ngăn cản, nhưng chuyện lớn như vậy con cũng phải nói cho cha mẹ biết vì sao con muốn ly hôn chứ, là con nhất thời xúc động hay là do con không cách nào bỏ qua?
Con cứ im lặng như thế làm chúng ta lo lắng con biết không? Chúng ta là người một nhà, mẹ hy vọng con có chuyện gì thì phải nói cho chúng ta biết, cái gì cũng không nói mà chỉ đòi ly hôn là sao? Bây giờ con nói đi, tại sao, tại sao lại không thể sống cùng nhau nữa?”
Câu cuối cùng bà gần như là dùng giọng điệu của một người mẹ để nói với Tố Tố, hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng, chưa kết hôn bao lâu đã muốn ly hôn, nếu không phải là bất đắc dĩ, người làm mẹ như bà kiên quyết phản đối li hôn.
Tố Tố nhìn cha mẹ, bây giờ cô mà không nói ra thì kết quả còn nghiêm trọng hơn, cô do dự một chút rồi đem tất cả chuyện phát sinh gần đây giữa cô và Sở Lăng Xuyên kể hết một lượt.
Cô bắt đầu nói từ chuyện cô bất hòa với mẹ Sở Lăng Xuyên, rồi lúc nhìn thấy anh và người phụ nữ Tiểu Hồng ở chung một chỗ, rồi cả chuyện Triệu Đình Phương nhìn thấy cô vào khách sạn với người đàn ông khác khiến bà hiểu lầm, rồi Sở Lăng Xuyên hoài nghi cô tự bỏ đứa bé
Lý Nguyệt Hương nghe xong trầm mặc, trong lòng bà rất giận, con gái của bà vẫn giữ bổn phận, mới gả không bao lâu thì lại bị chụp cái mũ người phụ nữ không an phận, nếu hôm nay bà không ép hỏi thì bà đều không biết trưởng bối Sở gia lại có cách đối xử như vậy với con gái bà.
Sao có thể vì Tố Tố mang thai con gái mà bắt phá bỏ, hiểu lầm con gái bà là không an phận. Thật là khinh người quá đáng, bà tức giận nhất là Sở Lăng Xuyên không biết an ủi Tố Tố, con bé vừa mất đi thai nhi đã đau đến không sống được rồi, vậy mà còn nói ra những lời làm tổn thương người như thế.
Lý Nguyệt Hương lúc này đã hiểu Tố Tố ly hôn với Sở Lăng Xuyên vì không tin tưởng nữa, nhưng còn một nguyên nhân nữa là người nhà Sở Lăng Xuyên đã không còn xem trọng Tố Tố rồi.
Nếu lần này Sở Lăng Xuyên lựa chọn tin tưởng lời nói của Triệu Đình Phương, vậy sau này thì sao đây? Cuộc sống sau này còn dài, gặp lại chuyện như vậy còn tin tưởng lẫn nhau không, nếu như không thể tin tưởng nữa thì cũng không có cách nào tiếp tục duy trì hôn nhân.
Đi đến bước này, ngoại trừ nguyên nhân của Sở Lăng Xuyên Tố Tố cũng có trách nhiệm, Sở Lăng Xuyên không tin tưởng cô, cô cũng không tin tưởng anh, cho nên mọi chuyện trở nên phức tạp.
Hai người cãi vã chỉ nói những lời tổn thương nhau, khiến đối phương đau lòng, không có cách nào cứu vãn, ai cũng không chịu nhường nhau mà chỉ muốn dùng ly hôn để giải quyết.
Lý Nguyệt Hương cảm thấy chuyện này có thể giải quyết, đây chỉ là hai người giận dỗi hiểu lầm nhau, trước tiên gạt chuyện mẹ chồng nàng sang một bên, xử lý vấn đề của hai đứa nhỏ trước đã.
Bây giờ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đều cứng đầu, ai cũng không thỏa hiệp, vậy thì cần người ở giữa dàn xếp rồi, Lý Nguyệt Hương suy nghĩ như vậy nên thả lỏng, bà nói với Tố Tố: “Tốt rồi, chuyện này mẹ hiểu, từ giờ có chuyện gì phải nói với mẹ, đừng cứ giữ ở trong lòng. Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Vâng.” Tố Tố trả lời rồi đi về phòng ngủ, quay đầu lại thấy mẹ vẫn quá bình tĩnh, cảm thấy có chút không đúng, thôi, nhìn mẹ không kích động, không tức giận, không phản đối cô cũng yên tâm.
Tốt nhất là có thể thuận lợi ly hôn, không khiến cha mẹ cô phản đối. Nếu họ phản đối thì cô thật sự không muốn đối diện, cả nhà sẽ không vui vẻ, cô không muốn suy nghĩ nhiều.
Tố Tố trở về nghỉ ngơi, An Quốc Đống bị Lý Nguyệt Hương kéo vào thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau, bà cứ nhìn An Quốc Đống khiến ông sốt ruột mở miệng: “Bà xã, có chuyện gì nói đi.”
Lý Nguyệt Hương nhíu mày nói: “Tôi nói này An Quốc Đống, con gái cũng đã nói muốn ly hôn rồi, ông không lo lắng à?” Thật ra ông rất giận, con gái bảo bối của ông gả đến nhà họ Sở, lại bị người ta chèn ép như vậy, lập tức đen mặt nói: “Ly thì ly, gia đình như vậy, nhà ta không với cao nổi. Con gái tôi không an phận từ lúc nào vậy?”
Rầm, An Quốc Đống nói xong vỗ một cái lên bàn cho bõ tức, Lý Nguyệt Hương vội đứng dậy lấy tay che miệng ông: “Ông nói nhỏ thôi, đừng để con nó nghe thấy. Ông định để cho Tố Tố ly hôn thật sao?” An Quốc Đống hất tay Lý Nguyệt Hương ra, nét mặt đầy giận dữ: “Không phải thằng nhóc thúi kia đã đồng ý rồi sao? Nếu đã đồng ý, vậy chắc chắn phải ly hôn, chẳng lẽ còn muốn tôi đi xin nó thu hồi mệnh lệnh đã ban hả? Tố Tố ở trong cái nhà như thế, sau này có thể sống tốt sao?”
Lý Nguyệt Hương vừa nghe An Quốc Đống nói cũng bắt đầu hơi do dự, có nên đi tìm Sở Lăng Xuyên không đây? An Quốc Đống cũng biết tâm tư của Lý Nguyệt Hương, “Được rồi, bà cũng đừng nghĩ nhiều, nếu thằng nhóc kia có ý với Tố Tố, nó sẽ không mơ hồ ly hôn như vậy, nếu vô tâm, ly hôn với Tố Tố như vậy, tôi thấy cũng thôi đi.”
Lý Nguyệt Hương vốn nghĩ An Quốc Đống sẽ làm đại sứ hòa bình, xem ra không thể nào rồi, thôi, An Quốc Đống nói cũng đúng mấy phần, trước hết bây giờ chỉ có thể chờ xem tình hình thế nào.
So với phản ứng mạnh mẽ của Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống, Tố Tố rất bình tĩnh, lúc trước, Sở Lăng Xuyên chưa nói đáp án, cô vẫn còn do dự, thậm chí có chút lo lắng, sợ hãi.
Khi anh nói đồng ý ly hôn, cô có một cảm giác mất mát và rất khó chịu, giống như vừa mất đi một thứ rất quan trọng, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, chỉ như bị xử tử, kết cục đã định, suy nghĩ lung tung gì nữa, điều có thể làm bây giờ là yên lặng chờ đợi kết quả cuối cùng thôi.
Trong khi Tố Tố nằm ngủ trên giường thì Sở Lăng Xuyên giống như phát điên, chạy từng vòng, từng vòng trên thao trường không ngưng nghỉ, cho đến lúc anh không còn sức lực để chạy nữa mới dừng lại.
Mùa đông rét lạnh nhưng anh lại mồ hôi đầm đìa, cả người nóng lên.
Nhìn anh chạy từng vòng, chính trị viên không chịu nổi nữa, đuổi theo, túm anh lại, “Được rồi, đừng chạy, không muốn sống nữa à?”
Nhưng Sở Lăng Xuyên không nói lời nào, tốc độ dưới chân nhanh hơn giống như đang chạy nước rút, sau đó hét lớn một tiếng, cả người mềm nhũn ngã vật xuống, anh nhìn bầu trời tối đen thở hổn hển.
Chính trị viên đuổi đến thở gấp, ngã ngồi bên cạnh anh, giúp anh buông lỏng hai chân, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, có tâm sự thì nói cùng anh em?”
Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, duỗn thẳng hai chân rồi đứng dậy. “Không có việc gì, rèn luyện một chút là được rồi, tôi đi ngủ đây.” Anh nói xong lại chạy về khu nhà nghỉ. Tố Tố không có ở đây anh lại ở kí túc xá rồi.
Chính trị viên hoài nghi, chẳng lẽ trong nhà có chuyện, chẳng lẽ hai vợ chồng có vần đề? Anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này, dù sau vợ quân nhân cũng không dễ làm. Chắc chắn là vì chuyện đó mà đau lòng.
Ngày hôm sau, buổi chiều lúc ăn cơm, chính trị viên đem đến một bình rượu đến kí túc xá của Sở Lăng Xuyên, người truyền tin còn bưng đến chút thức ăn, sau đó rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Anh em chúng ta cùng uống.” Chính trị viên và Sở Lăng Xuyên ngồi xuống, cầm chai rượu rót đầy ly, không nói bất cứ điều gì, một hơi uống cạn sạch.
Chính trị viên có chút bất lực, anh vốn sợ Sở Lăng Xuyên lại đi chạy bộ làm khổ mình, không ngờ anh lại uống rượu như nước, tự làm khổ mình kiểu này có khác gì so với chạy bộ.
Hai người đã uống vài ly rượu, lời nói cũng nhiều hơn, chính trị viên cuối cùng biết được vợ chồng Sở Lăng Xuyên chuẩn bị ly hôn.
“Nguyên nhân gì?” Anh hỏi
Sở Lăng Xuyên cầm ly rượu, ngừng một chút, “An Nhược Tố… em muốn cùng anh ly hôn phải không? Anh sẽ nhốt em trong phòng vệ sinh tối đen…!”
Tố Tố đang tắm cho Soái Ca thì hắt hơi hai cái một cách khó hiểu? Cô bị cảm hay là có người nói xấu đây, cô lại hắt hơi tiếp hai cái nữa rồi tiếp tục tắm cho Soái Ca.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Lý Nguyệt Hương đang rửa chén, là An Quốc Đống nhận điện thoại, “Alo, ai vậy?” Ông nói xong thì đầu dây bên kia truyền đến giọng ngà ngà say: “Cha, Tố Tố đâu rồi, để cho cô ấy nghe điện thoại… Xin cha cho con nói chuyện với cô ấy.”
“Có chuyện gì thì con cứ nói với ta thôi.” An Quốc Đống liếc mắt nhìn cửa nhà vệ sinh, Tố Tố còn chưa biết có điện thoại, nhưng Sở Lăng Xuyên có thể gọi điện đến khiến ông có cảm giác được an ủi.
Đầu dây bên kia Sở Lăng Xuyên nói năng không rõ: “Cha, con không đồng ý ly hôn được không?” m thanh của Sở Lăng Xuyên kích động, giống như vỗ cả mặt bàn.
“Con không đồng ý, nhưng Tố Tố nói không yêu con rồi, cô ấy không yêu con! Chỉ có con yêu cô ấy, có phải con yêu không đủ? Cha, cha nói xem, con nên buông tay hay là không nên… Ba, choang!”
Có lẽ điện thoại di động rớt xuống đất, sau đó không còn âm thanh gì nữa. An Quốc Đống lo lắng, bên kia có tiếng ngáy, có lẽ là ngủ thiếp đi, khuôn mặt ông đang lạnh lùng cũng hòa hoãn xuống, cúp điện thoại, tiếp tục xem ti vi.>dlê>quý.don
Tố Tố ôm Soái Ca từ trong nhà vệ sinh hỏi: “Cha, là ai gọi đến vậy?”
“Một người đồng nghiệp.” An Quốc Đống nói dối, ai cũng không nhìn ra.
Sở Lăng Xuyên mới từ sư đoàn họp về, mặt lạnh vào phòng làm việc, mới vừa uống một ngụm nước thì điện thoại reo, là phòng trực gọi đến.
“Báo cáo doanh trưởng, cha anh đến chơi, xin anh ra đón tiếp.”
Cha anh? Sở Lăng Xuyên cúp điện thoại sửng sốt một chút, cha anh đột nhiên đến có chuyện gì, chẳng lẽ là vì anh và Tố Tố. Vừa nghĩ xe đã chạy đến cửa.
Sở Lăng Xuyên nhảy xuống xe, thấy cha vợ anh đang đứng ngoài cửa không khỏi sửng sốt nhưng rất nhanh bước đến: “Cha, là người à?”
An Quốc Đống mặc cảnh phục, mặc dù thân hình không thẳng tắp nhưng vẫn uy vũ như cũ. Hôm nay ông nhiều việc, còn phải vội vã trở về, “Ừ.”
Ghi danh xong, Sở Lăng Xuyên dẫn nhạc phụ đại nhân vào trong, vốn là anh phải lái xe trở về nhưng An Quốc Đống lại nói: “Được rồi, vào nơi đóng quân nói chuyện.”
Sở Lăng Xuyên và An Quốc Đống từ từ đi vào trong. Tối hôm qua những lời nói với An Quốc Đống trong điện thoại anh đã quên sạch. Giờ phút này anh chỉ nghĩ ông tới là để nói chuyện ly hôn của anh và Tố Tố.
“Hôm nay ta tới đây có mấy câu nhất định phải nói, nói ra thì trong lòng mới thoải mái.”
Sở Lăng Xuyên cũng nghiêm mặt, người lập tức đứng nghiêm, “Lúc con cầu hôn Tố Tố đã hứa với ta rằng sẽ yêu thương Tố Tố, bảo hộ Tố Tố giống như yêu tổ quốc, lời này có phải con đã từng nói hay không?”
Sở Lăng Xuyên nhìn vị lão hình cảnh, tóc hoa râm, An Quốc Đống hỏi như vậy khiến anh sửng sốt một chút, lập tức nói: “Là con nói!”
“Con là quân nhân, có quá nhiều trách nhiệm mà thân bất do kỉ, những thứ này ta đều hiểu. Ban đầu ta đồng ý cho con lấy con gái ta không phải yêu cầu con luôn ở bên cạnh nó, cái ta coi trọng chính là thái độ và quyết tâm của con. Có thể con không có ở bên để chăm sóc nó, nhưng lòng của con lúc nào cũng phải hướng về nó, quan tâm nó.”
“Cha, cha nói như vậy là không công bằng, lòng của con vẫn luôn hướng về cô ấy, là cô ấy không hướng về con.”
“Con không ở nhà, Tố Tố bị bắt cóc, cuối cùng bị người nhà con hiểu lầm đi thuê phòng cùng người khác con biết không? Đứa bé trong bụng nó có vấn đề mà nó phải ở lại viện điều trị con có biết không? Khi con bé mất đi thai nhi, khóc đến tê tâm liệt phế, đau lòng, người như cái xác không hồn con có biết không? Con ngã bệnh nằm viện, thân thể nó chưa khỏe cũng lén chạy đi thăm con, con có biết không?”
Nghe An Quốc Đống nói những lời này, lòng Sở Lăng Xuyên đau đớn, khuôn mặt khiếp sợ, đang định mở miệng thì ông lại nói tiếp: “Những chuyện này con đều không biết đúng không? Bởi vì Tố Tố không nói cho con biết.
Nhưng con biết tại sao nó lại không nói cho con biết không? Con bé sợ chuyện ở nhà sẽ trở thành gánh nặng, không muốn con lo lắng, nó sợ con bị kẹp giữa một bên là cha mẹ, một bên là vợ, sợ con phân tâm trong công việc nguy hiểm, không hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng con thì sao?”
An Quốc Đống nói đến lúc này mới cảm thấy mình nói quá nhanh nên chậm lại: “Tố Tố có rất nhiều khuyết điểm, gặp những chuyện này không đủ thành thực, tính khí vẫn còn trẻ con, có lúc rất tùy hứng, vẫn còn non nớt, là do chúng ta chiều nó, trong nhà chỉ có mỗi con gái bảo bối, nhưng cưng chiều thì cũng cưng chiều rồi. Người nào chả có khuyết điểm, nếu hoàn mĩ thì không phải con người.
Sở Lăng Xuyên, ta hỏi con, nếu lòng của nó không hướng con thì hướng người nào? Trong lòng nó không thương con thì thương người nào? Nó không thương con có thể là do con suy nghĩ nhiều. Con có tư cách gì để hoài nghi nó, có tư cách gì để không tin tưởng nó? Có tư cách gì phát giận lên con bé? Con nói, con là người chồng tốt sao? Hả?”
“Cha!” Giọng nói của Sở Lăng Xuyên giống như có thứ gì đó chặn lại, không nói nên lời, mắt ngấn lệ, đau đớn và hối hận chiếm hết tâm trí anh.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Sở Lăng Xuyên, giọng nói An Quốc Đống trở nên hòa hoãn hơn, ông vỗ bả vai Sở Lăng Xuyên, “Nếu như hai con muốn ly hôn, ta cũng không ngăn cản. Nhưng các con phải hiểu, hôn nhân của mình không thể kết thúc bởi vì người khác, mà chỉ có thể vì bản thân mình có vấn đề. Tốt lắm, giờ ta có chuyện, vào đi.”
An Quốc Đống nói xong xoay người rời đi, Sở Lăng Xuyên đứng sững sờ nhìn theo bóng lưng ông một cánh kính nể. Lần này Tố Tố không hề biết An Quốc Đống đi gặp Sở Lăng Xuyên, cũng không biết gì về cuộc nói chuyện của ba và Sở Lăng Xuyên. Cô chỉ cảm thấy sóng yên biển lặng trong nhà, đây là điều cô muốn nhưng vẫn cảm thấy hơi kì lạ.
Ngày qua ngày, cuối cùng cũng tới mùa đông. Chuyện hạnh phúc nhất của mùa đông là gì, chính là chui ở trong chăn ấm áp, xem tiểu thuyết, ngủ nướng, đây chính là cuộc sống thần tiên của Tố Tố, chính xác, rất không có tiền đồ, nhưng quả thật rất hưởng thụ.
Nhưng vẫn còn một việc khúc mắc, chính là chuyện giữa cô và Sở Lăng Xuyên, từ lần muốn nói ly hôn đến giờ cũng không có động tĩnh gì, nhắn tin hỏi anh, anh nói phải chờ quyết định đồng ý li hôn của sư bộ.
Thật là phiền toái!
Phải chờ mất mấy ngày, cô lại thích đánh nhanh thắng nhanh, nên nhắn tin cho anh một lần nữa, hỏi anh khi nào đi làm thủ tục, phải chờ rất lâu bên kia mới trả lời.
Anh hẹn cô 8 giờ sáng thứ ba gặp ở cửa cục dân chính, tốt, cuối cùng cũng có tin chính xác, nhưng trong lòng không cảm thấy vui mừng, cũng không thấy khổ sở, chỉ là muốn kết thúc, muốn giải thoát.
Cô chờ, đảo mắt cái đã đến thứ ba, hôm nay chính là ngày cô khôi phục cuộc sống độc thân, theo tính toán từ lúc kết hôn đến giờ cũng được một năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Bởi vì hôm nay là ngày ly hôn, nên Tố Tố thức dậy từ sớm, rửa mặt thay đồ, cầm giấy tờ đi ra khỏi cửa, Lý Nguyệt Hương đứng lên hỏi: “ Tố Tố, con mang cái này đi làm gì?”
“À?” Tố Tố hơi lúng túng, không biết làm sao mở lời, suy nghĩ một chút mới ấp úng nói: “ Mẹ, con... có hẹn với Sở Lăng Xuyên, hôm nay đi làm thủ tục.”
Lý Nguyệt Hương có hơi sửng sốt, nói tiếp: “À.” Tố Tố thấy sắc mặt mẹ không có gì là không tốt liền ra cửa, bắt xe buýt đến cục dân chính.
Khoảng 20 phút sau thì đến, Tố Tố xuống xe, đi bộ mấy phút đã đến cửa, người kia hình như còn chưa tới, chuyện này còn đến muộn được, đúng là không có quan niệm về thời gian, trong lòng Tố Tố hung hăng khinh bỉ anh một trận.
Quay đầu nhìn cửa cục dân chính một chút, không khỏi bùi ngùi xúc động, ban đầu, cô và Sở Lăng Xuyên nhận giấy đăng kí ở chỗ này, bây giờ không đến một năm lại đến đây ly hôn, cuộc sống đúng là không biết trước được.
Tố Tố đứng ở cửa chờ Sở Lăng Xuyên chừng 10 phút, cuối cùng thấy một chiếc xe jeep rất quen mắt chạy đến, dừng ở chỗ đậu xe một cách nhuần nhuyễn, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc quân trang thường phục mùa đông bước xuống.
Thân thể thẳng tắp, quân trang phẳng phiu, góc người hoàn hảo, chỉ là... tính khí hơi xấu, nhân phẩm kém một chút, sắc mặt lạnh một chút, hật ăn khớp với tiết trời giá rét ngày hôm nay. Tố Tố nhìn mấy lần rồi nhấc chân đi về phía cửa. Lúc hai người cùng đi tới cửa, không hẹn mà gặp cùng dừng bước, anh cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tố Tố cảm thấy có chút bất công, cái mũi của cô bị cóng đến hồng hồng, ăn mặc như miếng bông, thế nhưng anh lại như không có chuyện gì, mặc ít như vậy, thật giỏi chịu lạnh.
Sắc mặt hai người đều không tốt, rất nghiêm túc, giống như hai kẻ thù, liếc nhìn nhau rồi nhìn về phía cửa chính, Sở Lăng Xuyên hỏi: “Giấy tờ đều mang đến rồi à?”
Mắt Tố Tố cũng nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “ Đều mang theo, còn anh, cũng mang đầy đủ cả rồi chứ?”
“Ừ”
“Vậy đi thôi.” Tố Tố nói xong dẫn đầu đi vào bên trong, con ngươi Sở Lăng Xuyên khẽ híp lại, đi theo.