“Mọi chuyện có vẻ đã kết thúc rồi”
”Ừ, thật sự đã kết thúc”
...
”Còn chưa đâu!”
Yoongi trên tay cầm
chiếc ống nhòm mini trong lần đi dã ngoại mua được, nằm bên dưới đám cây cỏ đối diện tiệm trang sức nọ, anh nghiếng răng nghiếng lợi quát lớn:“Mẹ nó, xem chúng nó đang hành động cái gì kìa? Ôi trời ôi trời, đo nhẫn nữa sao, không thể nào...cái ngón tay cái ngón tay, thật tình, Kim
Taehyung mày về chết với ông!”
”Anh rể, anh bình tĩnh một chút. Đấy có
phải chồng anh đâu mà sao anh lại tức giận đến như vậy, kì thực chồng em em còn chưa nổi điên là may lắm rồi, anh còn ở đây mà mẹ nó với mẹ ta”
Jeon Jungkook nằm ngay bên cạnh Yoongi,
trên tay cũng có một chiếc ống nhòm khác, liếc mắt khinh bỉ nhìn ông anh rể kia mà thở dài hai tiếng: “Đúng là thích lo chuyện bao đồng nhợ?”
”Em sao còn không nổi điên hả?! Em không
phải đã nhìn thấy cái gì trong tiệm trang sức đó sao?” – Yoongi dường
như không quan tâm lời Jungkook nói mình, chỉ giơ ngón tay chỏ chỏ tiệm
trang sức kia, sau đó đập mạnh vào trán một: “Khó thở quá đi...”
Jeon Jungkook nghe một hồi cũng không nói gì, nhún vai rồi tiếp tục đem ống nhòm nhìn sang tiệm trang sức kia.
Bên kia tiệm trang sức, đậu chiếc Porches mới toanh của Kim Taehyung,
trước đó năm phút, chính chủ nhân chiếc xe nâng tay đỡ một cô gái xinh
đẹp bước xuống, nếu như là ai khác thì cũng không đáng nói, đằng này cô
gái đó lại là Da Eun, lại là Choi Da Eun đấy!
”Mẹ nó...”
”Thấy chưa, trước sau gì cũng phải chửi
thề” – Yoongi bĩu môi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao, cái này ngoài dự
tính à nha, anh không ngờ được chuyện này”
”Thế anh nghĩ em có ngờ được không?” –
Jeon Jungkook hừ một tiếng rồi đặt ống nhòm xuống, xoay lưng tiện thể
lấy mặt đất làm giường nằm xuống, gác tay lên đầu nhìn cây cỏ phía trên
nói tiếp: “Bọn họ đừng nói đang lựa nhẫn...”
Ống nhòm cự li rất xa, cho nên có thể thấy được mọi thứ đối diện phía bên kia.
Chuyện xảy ra cũng được 5-6 ngày, người
đầu tiên phát hiện là Jung Hoseok . Cậu ta thường hay đến thư viện học
bài, một hôm thấy Taehyung chạy xe đến tiệm trang sức cạnh bên thư viện, cũng không quan tâm cho lắm. Tiếp tục hai hôm nữa, cậu thấy Taehyung
dẫn theo một cô gái, là Choi Da Eun cậu từng gặp qua nên biết đến, nửa
nghi nửa ngờ, cậu cuối cùng quyết định gọi điện nói cho Jungkook biết,
kể toàn bộ chi tiết đầy đủ, luôn cả việc cậu thăm dò trước hai hôm, biết được họ đi lựa nhẫn gì đó.
Jeon Jungkook nghe xong đương nhiên không tin, hôm nay theo lời Hoseok bảo, cứ cách một hôm Taehyung sẽ đưa Da
Eun đến tiệm trang sức này vào tầm 7 giờ tối. Vì Hoseok bận, cậu đành đi nhờ xe Yoongi, tiện thể cùng mình xác nhận sự tình thực hư ra sao. Cho
đến khi chứng kiến thấy, cậu mới miễn cưỡng chấp nhận lời nói của Hoseok là đúng, trong lòng có phần mệt mỏi thay vì buồn bã.
”Em phải làm gì anh nói xem? Đến nổi điên em còn không còn hơi sức...”
”Cái em cần làm bây giờ...chính là đứng dậy đàng hoàng đi, người ta nhìn thấy rồi, xấu hổ lắm”