Cô Dâu Giả

Chương 2: Chương 2




Mới tới quan ngoại, lòng Giới Nghi tràn đầy hoang mang sợ hãi vì còn lạ nước lạ cái.

Khi y vén màn cửa sổ đưa mắt nhìn xa, trông thấy những cánh đồng cỏ thơm trải tận chân trời, thi thoảng có thể bắt gặp dòng suối thấp thoáng cùng lều gỗ, có thể nhận ra đó là nơi dành cho trâu ngựa dừng chân.

Trời ạ! Không phải y đã tới một nơi thú vật còn nhiều hơn người chứ? Y có thể sống được ở nơi quê mùa này không?

Lúc đó y bị gì nhập mà lại đồng ý đóng giả tiểu thư chứ? Nhỡ y bị đuổi khỏi Vân gia thì nhất định sẽ gặp chuyện. Trên người không có một đồng xu dính túi, làm sao mà quay ngược về Giang Nam? Thứ có giá trị duy nhất mà y có, chính là vòng tay mà tiểu thư đưa cho, không biết đáng giá bao nhiêu, có đủ cho y về Giang Nam không?

Thật ra, trong lòng Giới Nghi cũng ôm hy vọng, nếu cô gia nhà họ Vân đủ nhân từ, có thể hiểu cho nỗi khổ của kẻ hạ nhân phải chịu nghe người sai bảo từ bề trên mà thu dụng y thì thật tốt.

Dù sao thì y cũng là cô nhi, sớm đã không nơi nương tựa, ở lại đây cũng chẳng thay đổi điều gì. Cứ cho là y có thể quay về Giang Nam đi, thì Lăng gia nhất định cũng không lưu y lại.

Trước mắt, y chỉ có thể trông mong vào lòng tốt của Vân gia mà thôi.

Hiện giờ, y đang được an bài trong một căn phòng ở khách điếm, đợi người của Vân gia tới đón. Nghe nói, đây là quán trọ duy nhất trên trấn, muốn tới nhà họ Vân còn phải đi một đoạn đường nữa.

Giới Nghi căng thẳng kéo ngón tay, thỉnh thoảng lại sờ lên chiếc vòng để tự cổ vũ mình là ít nhất y còn có tiền, không phải không nơi nương tựa.

Chỉ là… lâu quá rồi! Chẳng lẽ cô gia đã quên tới đón y?

Gần hai canh giờ trôi qua, y bị chùm khăn không dám làm gì cả, chờ đợi một người trong sự lo lắng và căng thẳng, tựa như sắp bị lăng trì tới nơi rồi.

Cuối cùng cũng có tiếng bước chân đi tới, cửa gỗ ‘két’ một tiếng liền mở ra. Giới Nghi vội ngồi thẳng người, không cả dám thở mạnh.

Qua mép dưới tấm khăn, y thấy một đôi hài màu đen đi đến trước mặt.

Nam nhân im lặng thoáng chốc, rồi cũng vươn tay, thong thả hạ tấm khăn hồng trên đầu y xuống.

Vân Thiên Dương vốn nghĩ sau tấm khăn đó chắc chắn là một gương mặt nén giận với cặp mắt chứa đầy oán hận. Bởi dù sao hắn cũng tới muộn hai canh giờ, khiến nàng phải đội mũ phượng nặng nề ngồi đó đợi. Đương nhiên, hắn cố tình, chỉ vì muốn làm nàng tức giận.

Thế nhưng, hắn không bao giờ nghĩ rằng, gương mặt đó chẳng những không hề mang một nét hờn giận, mà lại cất chứa đôi mắt dịu dàng hàm ẩn nhút nhát và lo lắng không yên, tựa như một con thú bị rơi vào bẫy, khiến cho lòng người luôn yêu thích động vật như Thiên Dương khẽ nhói.

Tức giận vì Lăng Sương khiến hắn có loại cảm giác này, hàng lông mày bất giác nhíu chặt.

Giới Nghi sợ hãi ngẩng đầu liếc nhìn Vân Thiên Dương một cái, phát hiện hắn đang bực bội cau có, vội vàng cúi đầu.

Mình còn chưa nói gì mà, cô gia không thể biết mình giả mạo nhanh thế được! Vì sao lại tức giận chứ? Hay là, bộ dạng mình thực sự quá xấu? - Giới Nghi hoảng hốt nghĩ thầm.

Tuy rằng chỉ thoáng nhìn qua, nhưng y cũng biết cô gia rất anh tuấn, đẹp trai hơn tất cả những người mà y đã từng gặp, lại cao lớn tựa thần linh vậy. So với Tiêu công tử mà tiểu thư chung tình, quả là hơn nhiều lắm!

Nếu tiểu thư biết cô gia tuấn tú như thế, nhất định sẽ hối hận vì không thành thân với Người!

Thiên Dương hoàn toàn không biết những ý nghĩ lộn xộn trong lòng Giới Nghi, chỉ lẳng lặng đánh giá y.

Tiểu muội này coi bộ không xấu. Thành thực mà nói, vẻ ngoài của nàng rất khá. - Hắn không khỏi lấy làm lạ. - Một tiểu muội xinh xắn như thế, cần gì phải tự mình tới sống ở một nơi xa lạ thế này? - Hắn nên bội phục dũng khí đó, hay buồn bực vì sự ngu xuẩn của nàng?

Với lại… Xem ra… tiểu muội này… thực nhỏ a! - Hắn không tự chủ được liền gọi nàng là tiểu muội. Cẩn thận nhìn xem, chắc nàng chỉ tới vai của hắn thôi, còn nhỏ hơn nữ tử ở phương bắc rất nhiều, thế nhưng lại mang nét tình tứ khác.

Có lẽ, cha chung tình với Giang Nam nữ tử cũng là có đạo lý của ổng. - Giờ phút này, Vân Thiên Dương không thể không đồng tình với cái nhìn đó. - Hơn nữa, tiểu muội này dáng vẻ nhút nhát, thật là hiếm thấy.

Thực ra, hắn đã quen với phong thái hào sảng của nữ tử phương bắc rồi, cho dù là Lâm Xuyến - quan ngoại đệ nhất mỹ nhân - cũng không có nét phong tình uyển chuyển hàm xúc như thế, chỉ biết thẳng thắn yêu cầu.

Liếc một cái, lại thấy nàng đang thỉnh thoảng trộm nhìn dò xét hắn. Lông mi dài đáng yêu khẽ rung động, đôi môi đỏ tươi thoáng mấp máy, chỉ là không thốt ra được nửa lời, cả những ngón tay trắng nõn đang không ngừng xoáy vào nhau, tựa hồ rất căng thẳng.

Phản ứng thật thú vị!

Để tăng cường sự hiện hữu của mình, Thiên Dương xấu xa kéo một cái ghế tới ngồi ngay trước mặt Giới Nghi, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt y.

Hành động đó quả nhiên công hiệu. Chỉ thấy Giới Nghi mở to mắt lo sợ không yên, nặng nề hít thở, gương mặt đã đỏ bừng.

“Ta là trượng phu nàng chưa từng gặp qua, nàng biết chứ?”

“Ta… Ta biết…” Theo phản xạ, Giới Nghi rụt về sau, ấp a ấp úng đáp lại.

“Nàng gọi là Lăng Sương?”

“…” Giới Nghi không biết nên trả lời hay không, hồi lâu mới do dự gật đầu.

“Ta là Vân Thiên Dương.”

“Ta…” Giới Nghi thở sâu, rốt cuộc quyết định nói thật nhanh. Lá gan y không lớn, không thể chịu được sức ép kiểu này đâu. “Ta không phải…”

Y còn chưa kịp nói xong, Thiên Dương bỗng đứng dậy, trừng mắt nhìn xuống y.

“Hôm nay chúng ta chỉ làm quen đến đây thôi!” Thiên Dương thẳng thắn nói. “Ta không biết vì sao nàng lại đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng mà nàng cũng có thể nhận thấy, ta không phải loại người có thể chăm sóc nàng từng li từng tí, cũng không phải mẫu người chồng tốt. Nếu nàng đang mong chờ một người nhã nhặn như Giang Nam tài tử thì chỉ sợ nàng thất vọng rồi, vận khí của nàng không may thế đâu!”

“Ta không mong chờ gì cả…” Giới Nghi nhỏ giọng trả lời.

Tương tự, Thiên Dương không cho y có cơ hội nói xong, cứ thế tiếp tục.

“Vì lão già nên ta mới đồng ý cưới nàng. Nhưng vì tốt cho nàng nên giờ nàng cứ quay về nhà đi, đừng vùi thân trong cuộc hôn nhân không tình nguyện này. Đương nhiên, sau khi về Giang Nam, nàng muốn nói sao cũng được, cần thì cứ bảo ta dã man cũng chẳng sao, chỉ là đừng ở lại nữa.”

Nhìn vẻ mặt Giới Nghi trì độn như thế, Thiên Dương càng thêm cố gắng.

“Nói cho nàng hay, ở đây không có nhiều người hầu để nàng sai sử, muốn làm gì cũng phải tự thân vận động. Nhìn nàng yếu đuối thế này, sẽ không làm được việc nặng đâu.”

“Không sao cả! Chỉ là, ta…”

“Trọng yếu hơn là,” Thiên Dương cắt ngang, “Tuy rằng ta cưới nàng, nhưng sẽ không một lòng một dạ. Ta đã có nữ nhân khác bên ngoài rồi!”

“Tiểu thiếp sao?” Giới Nghi tò mò hỏi.

“Chúng ta đây không cần danh phận.” Thiên Dương chột dạ tuyên bố, “Chúng ta ở cùng nhau rất thoải mái, không cần nàng xía vào.”

Thì ra là thế. - Giới Nghi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Y đang muốn mở miệng cam đoan mình sẽ không là vật cản giữa hai người họ thì Thiên Dương lại nói tiếp!

“Cho nên, nếu nàng kiên trì ở lại, kỳ thực sẽ chỉ được một trượng phu trên danh nghĩa mà thôi. Ta tuyệt đối không chạm vào nàng!”

“Tuyệt sẽ không?” Giới Nghi mở to mắt.

“Không sai! Nàng chỉ là công cụ để xoa dịu bệnh tình nguy kịch của lão già thôi, chẳng có nghĩa lý gì với ta hết.”

“Thế nếu ta rời đi rồi thì lão gia biết làm thế nào?”

“Ta tự sẽ có cách…” Thiên Dương nói mà chính hắn cũng không tự tin cho lắm.

Kỳ thật, huynh ấy là không có cách nào đi! - Giới Nghi thương hại nhìn hắn. Trong lòng Giới Nghi, Thiên Dương đã trở thành một gã si tình bị người ta ép duyên rồi.

“Huynh… thực sẽ không chạm vào ta?”

“Không sai!”

“Huynh cam đoan?”

“Đương nhiên!” Thiên Dương bực bội.

Nữ nhân này muốn nói gì? Thoạt nhìn nàng tựa hồ rất vui vẻ vì hắn sẽ không chạm vào nàng, nhưng mà, có phải hắn cảm nhận sai rồi không?

Loại ngôn ngữ vũ nhục đó, làm sao khiến nàng ta vui vẻ được?

“Thật tốt quá!” Giới Nghi như trút được gánh nặng, “Ta có thể lưu lại được.”

Quyết định đó hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Thiên Dương.

“Nàng chắc nghe không rõ, ta nói lại...”

“Ta biết mà!” Giới Nghi cắt ngang, “Huynh yêu một người thắm thiết, cưới ta về chỉ vì bệnh tình nguy cấp của lão gia, à, là cha. Cả đời này huynh sẽ không chạm vào ta, đúng không?”

Hắn có nói cả đời sao? Lúc này Thiên Dương chỉ có thể gật đầu, chẳng hiểu ra sao cả.

“Vậy thì ta có thể ở lại, giúp huynh chăm sóc lão gia, à, là cha, để huynh có thể ăn nói được với Người.”

“Ta nghĩ nàng không rõ lắm...”

“Ta biết rồi mà.” Giới Nghi lại cười tươi roi rói.

“Không, nàng không biết đâu, thì...” Tình thế cấp bách, Thiên Dương liền nói dối, “Nhà họ Vân chúng ta không giàu có gì đâu! Không biết lão già đã viết gì trong thư, nhưng chắc chắn không phải là thật. Kỳ thực, Vân gia là được cái bạo miệng thôi. Nàng ở lại chỉ tổ chuốc khổ vào thân, không tốt chút nào đâu.”

“Không sao.” Giới Nghi nhìn hắn cười rạng rỡ.

Vốn dĩ Giới Nghi giả mạo tiểu thư rất thiếu tự tin. Theo lý mà nói, y sẽ tuôn ra hết sạch sự thật rồi sau đó quay đầu trở lại. Nhưng mà... có về Giang Nam thì cũng không ai chờ y cả, còn ở nơi này, đã có một gia đình dành cho y, một người già chờ y an ủi.

Một gia đình nha!

Có trời mới biết y mong có một gia đình đến nhường nào. Có người để quan tâm, và có người quan tâm tới mình.

Dù cô gia có vẻ không thích y, nhưng nếu y ở lại thì chí ít cũng có thể giúp hắn chăm sóc lão gia, đâu phải hoàn toàn vô dụng. Chỉ cần y cẩn thận, không để người khác biết thân phận thực sự là được. Như vậy, y cũng sẽ có một gia đình!

Hôn nhân, chính là sự đảm bảo bền chắc nhất! Dù sao cô gia cũng chỉ cần một thê tử để ngụy trang thôi mà, như vậy thì y hoàn toàn có thể làm được, sẽ không gây chuyện gì phiền phức cho hắn.

Lỡ như... Lỡ như bị người ta phát hiện ra mình là nam nhi, vậy y sẽ tự đồng rời đi, tuyệt không khiến Vân gia thêm phiền phức. Trước mắt, hãy để y được ích kỷ, dung túng cho y hưởng thụ một quãng thời gian được trải nghiệm cảm giác có ‘nhà’ đi!

“À... cái kia...”

“Thiên Dương!” Thấy Giới Nghi không biết gọi hắn thế nào, Thiên Dương nóng nảy nói. Vì sao bất kể chuyện gì, tiểu muội đó vẫn cứ lúng túng không dứt khoát vậy? Ngay cả một cái tên thôi cũng không nói ra được.

“Thiên Dương!” Giới Nghi nghe lời gọi theo, “Giờ chúng ta đang quay về mục trường à?”

Thay đổi xiêm y nhẹ nhàng, Giới Nghi cảm thấy dễ chịu nhiều. Tuy rằng với thân phận hiện nay, y không thể tùy tiện được, nhưng khi tẩy đi lớp phấn dày trên mặt, tóc cũng được thả xuống, chỉ dùng sợi dây buộc ngang phần tóc ở thắt lung, tiện cho vận động. Chất liệu tuy tốt nhưng hình thức giản đơn, cũng không thấy Thiên Dương có ý kiến gì.

Bởi vậy Giới Nghi an tâm rất nhiều. Xem ra việc Thiên Dương nói chỉ cần y làm thê tử trên danh nghĩa là thật rồi!

“Không, cha nói chúng ta vừa thành thân, cần phải trải qua cuộc sống của tân phu thê, cho nên chúng ta tới mục trường mới ở.” Vân Thiên Dương cố ý dọa y, “Chỗ đó cái gì cũng không có, chẳng thể có người hầu hạ nàng. Giờ nàng hối hận vẫn còn kịp, đến lúc đó đỡ phải kêu trời không thấu, gọi đất chẳng thưa.”

Thực ra lời Thiên Dương nói có trăm ngàn chỗ hở, nếu Giới Nghi khôn khéo hơn thì có thể bắt được điểm sai sót của hắn. Chỉ tiếc là Giới Nghi đang lo lắng không ngừng với lời nói dối đầu tiên trong đời, đương nhiên không có dư lực chú ý người khác.

“Ta sẽ không hối hận.”

Nữ nhân này! Thực sự là hồ đồ hết thuốc chữa mà! - Vân Thiên Dương căm hận nghĩ.

Thực không nhìn ra, dáng người thì không ra sao, tính tình lại quật cường vậy. Dù hắn có khuyên can hoài cũng không chịu chuyển biến. Được, đợi tới lúc tới mục trường rồi, để xem nàng ta phản ứng thế nào!

Mục trường Thiên Phong là kiêu ngạo của hắn, tất cả đều do một tay hắn tạo thành. Ở tương lai không xa, nó nhất định sẽ làm nên chuyện. Nhưng tạm thời bây giờ thì nó chưa là gì cả. Như vậy, trong mắt một Lăng Sương cao quý, chắc chắn là rất đơn sơ.

Nhưng Lăng Sương này lại có chỗ ngoài dự liệu của hắn. Trong ấn tượng của hắn, những danh môn vọng tộc vừa ra khỏi cửa kéo một đám người hầu theo như mây để biểu hiện thân phận cao quý. Còn nàng thì sao? Lẻ loi một mình tới quan ngoại, ngay cả một nữ tì, nô bộc cũng không mang theo.

Để rồi coi! Ngu xuẩn sẽ bị báo ứng thôi! Không ai giúp nàng chăm sóc dung nhan, tóc tai thì rối bù, chỉ tùy tiện buộc sợi dây, khi gió thổi qua liền không chịu ràng buộc mà tung bay, thực sự là...

Đẹp đến nao lòng.

Chết tiệt!

Bỏ đi lớp hóa trang thật dày lại lộ ra diện mục thanh tú. Gương mặt không chút son phấn đó đã mất đi vẻ tân nương khi vừa tới, nhưng lại mang theo một nét phong tình khác biệt. Thiếu đi chút hương vị của nữ nhân, lại hiển lộ phong thái thanh lệ tiềm ẩn.

Hừ! - Thiên Dương không cam lòng nghĩ. - Làm vậy chắc chắn vì muốn khẳng định nàng ta có vẻ đẹp trời sinh, không cần son phấn cũng toát lên vẻ đẹp hương đồng gió nội mà thôi!

Nhưng chỉ đáng tiếc là, khi nàng không son phấn, tuy rằng thanh tú động lòng người, dung mạo lại kém tươi đẹp tựa đào hao của Lâm Xuyến... Chỉ là, Thiên Dương vô cùng không tình nguyện khi nhận ra, tựa hồ với hình ảnh giai nhân thanh tú này, hắn càng yêu thích hơn.

Chết tiệt!

Thấy Giới Nghi đứng đờ đằng kia, vẻ mặt lo sợ không yên, bộ dạng không biết phải làm sao đó, hắn lại không kiên nhẫn hô.

“Đang làm cái gì thế?”

“Dạ?” Giới Nghi vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn. Vân Thiên Dương đã lên xe ngựa từ lâu, cầm dây cương trong tay, “Ta đã chuẩn bị xong rồi!” Y cuống quít nói.

“Xong rồi còn không lên xe đi!” Vân Thiên Dương quát lên, “Chẳng lẽ còn chờ ta dìu nàng sao? Ta không thích làm mấy chuyện đó đâu.”

“A!” Giới Nghi như tỉnh cơn mộng, vội vã lên xe, “Ta quên mình có thể ngồi xe.”

Y vẫn là đi theo bên cạnh, ngoại trừ lúc đóng giả tân nương ra, y chưa ngồi xe ngựa bao giờ.

Vân Thiên Dương liếc nhìn y khó hiểu, lại tiện tay kéo y lên. - Trước kia nàng ta sống thế nào vậy? Ngay cả ngồi xe mà cũng quên được sao?

Giới Nghi yên lặng cứng đờ ngồi bên cạnh Thiên Dương, nội tâm lại lần nữa cảm thấy bứt rứt về chuyện giả mạo. Nếu như tiểu thư ở đây, vị trí này nhất định là của nàng. Có phải y rất tệ không, vì đã không nói cho Thiên Dương biết sự thật?

Tuy Thiên Dương ác miệng nhưng tâm không xấu. Vừa rồi dù hắn có nói chuyện cay độc với y, nhưng lại tự mình kéo y lên, bởi vậy cũng biết, hắn là một người rất giỏi chăm sóc người khác.

Giới Nghi trộm nhìn về phía Thiên Dương, phát hiện mặt hắn trầm tư mím môi, Giới Nghi cũng cứng nhắc chẳng biết nói gì. Y sống mười bảy năm vẫn không có bạn cùng trang lứa, dù Thiên Dương hơn không bao nhiêu, cũng mới hai mươi thôi, nhưng Giới Nghi không tìm được chuyện gì để nói.

Xe ngựa đã đi vài dặm đường, Thiên Dương mới mở miệng phá vỡ trầm lặng.

“Nàng chắc biết, cha đang bệnh.”

“Vâng.” Vốn là không biết, nhưng Thiên Dương oán giận nói nhiều, muốn không biết cũng khó, “Mong rằng... cha...” Lời này y nói dù không được tự nhiên nhưng cũng chân thành, rốt cuộc y cũng có cha rồi. “Mong là lão gia sớm ngày khang phục.”

Chí ít nàng ta cũng không mong lão già sớm xuống mồ để tiêu xài cho đã gia tài bạc triệu!- Thiên Dương thầm nghĩ.

“Nàng cũng biết, ta thành thân vì tâm nguyện của ông ấy.” Thiên Dương hắng giọng, “Dù chúng ta đã nói qua, nhưng vì nàng nghĩ tới việc lưu lại nên phải diễn vài trò trước mặt lão già mới được. Dù sao ông ấy cũng mong ta cưới được một người vợ xuất thân cao quý.”

“Diễn trò?” Giới Nghi khó hiểu hỏi, “Diễn cái gì?”

“Trước mặt cha, chúng ta phải đóng vai một đôi phu thê ‘ân ái’.”

Theo dự đoán của Thiên Dương, cha chờ tân nương tới còn cấp bách hơn tân lang là hắn, Thiên Hạo chắc đã không có cách kéo dài nữa rồi, mà sự ngoan cố của nữ nhân này lại vượt ngoài dự tính của hắn. Kế hoạch chắc sẽ khó thành công, nhưng bàn điều kiện trước vẫn tốt.

“Nàng biết cha mong nàng tới thế nào, lỡ như ông ấy biết hôn sự của chúng ta chỉ là ngụy tạo thì ông sẽ bị đả kích không nhỏ. Cho nên trước mặt ông, nàng phải đóng vai mà ông mong chờ, còn ta diễn vai của ta. Chúng ta phải là một đôi phu thê ngọt ngào, đồng ý không?”

“Vâng.” Giới Nghi gật đầu. “Nhưng mà... một đôi phu thê ngọt ngào là thế nào?” Y ngơ ngác hỏi.

Vì Thiên Dương đã hứa không chạm vào y nên y mới dám đánh bạo cải trang tiếp, vạn nhất ‘ngọt ngào’ với Thiên Dương xong rồi thì không giả mạo được nữa thì sao?

“Nàng nghĩ thế nào? Một đôi vợ chồng mới cưới có thể làm chuyện ngọt ngào gì?”

“Vậy...” Giới Nghi ngây ra một lúc, hoàn toàn không có khái niệm, “Vậy... Huynh có thể ngoan ngoãn hơn trước mặt cha.”

“Chỉ thế thôi sao?” Mệt nàng ta còn vét hết óc để nghĩ ra những chuyện này, Thiên Dương không khỏi bất cười. Tân nương của hắn quả là thuần khiết mà. Thật không biết nam nhân Giang Nam nghĩ cái gì mà để một bậc mỹ nữ nhường này tới quan ngoại.

“Thiếu sao?” Giới Nghi lo lắng không yên, vô thức lại áp lên trái tim đang đập nhanh hơn.

Có lẽ, y nên nói thực cho xong, đừng nghĩ mấy chuyện kỳ quái nữa!

Thiên Dương vừa tức vừa buồn cười nhìn biểu hiện của y. Có cần cường điệu quá vậy không? Vân Thiên Dương hắn chính là mỹ nam tử nổi danh ở quan ngoại nha! Vậy mà nàng ta còn sợ đến như thế.

Hơn nữa, không phải hắn thích xoi mói, nhưng thê tử vô duyên của hắn, vóc người quả là kém nha. Hai viên thịt trước ngực bé quá, gần như không nhấp nhô chút nào. Hắn chưa bao giờ quan tâm tới mẫu người phát dục kém vậy, thế sao giờ lại lắm ý kiến thế chứ!

“Ta nghĩ...” Thiên Dương trở lại đề chính, “Thi thoảng tiếp xúc da thịt là cần thiết.”

“Nhưng mà... huynh đã nói...”

“Ta biết ta nói cái gì.” Thiên Dương cắt ngang lời y. Hắn vẫn còn nhớ rõ phản ứng của y khi đó. “Đừng lo, tất cả chỉ là làm cho có thôi, cả đời này nàng không cần lo đến chuyện trinh tiết.”

“Vậy được.” Lúc này Giới Nghi mới thả lỏng.

Bàn bạc đã xong, hai người lại rơi vào trầm mặc.

Không biết nàng thấy mục trường Thiên Phong xong sẽ nói thế nào? - Thiên Dương liếc nhìn người ngồi thẳng bên cạnh, thi thoảng cũng sẽ len lén nhìn mình. Chỉ là nàng không biết, mỗi một ánh mắt đó đều bị hắn bắt được không hề bỏ sót.

Mục trường Thiên Phong cách nhà chính của Vân gia không xa lắm. Chỉ là giờ không có gì tốt đẹp cả, thậm chí phòng ốc cũng là dựng tạm để nghỉ ngơi, kho bãi có nhà tranh vách đất, còn có mấy căn là do mảnh gỗ đóng thành. Những thứ đó chắc chắn không hợp với cảm quan của tiểu thư cao quý như nàng. Bất quá, tốt nhất khiến nàng càng nhanh thất vọng càng tốt.

Xem đi! Nàng ta trầm mặc như thế, có lẽ là đang nghĩ tới việc có nên mở miệng đòi về hay không.

“Nghe này, Lăng Sương...”

“Gọi ta Nghi Nhi.”

“Nghi Nhi?”

“A... đó... đó là nhũ danh của ta.” Nếu đã định lưu lại, Giới Nghi quyết phải khiến người ta đừng gọi y là Lăng Sương, đỡ sau này y phản ứng không lại.

“Được rồi, Nghi Nhi!” Thiên Dương lớn tiếng nói. Nhũ danh quái quỷ gì chứ? Hoàn toàn không ăn khớp chút nào.

“Ta sinh ra bên dòng Nghi hà, cho nên...”

Thiên Dương gật đầu, cũng nhận lời giải thích của y.

“Bởi... bởi vì huynh bảo muốn thân mật với ta, cho... cho nên ta nghĩ... gọi nhũ danh thì sẽ thuyết phục hơn.” Giới Nghi xoay xoay ngón tay, căng thẳng giải thích.

“Nghi Nhi.” Thiên Dương quyết định nỗ lực lần cuối. “Trên lộ trình nàng tới quan ngoại chắc đã trải nhiều gian khổ, nhất là đường tới mục trường, có lẽ chính nàng cũng thấy, ở đây dân cư thưa thớt, nơi duy nhất có thể gọi là náo nhiệt, chỉ là trấn nhỏ mà nàng đã dừng chân thôi.”

“Nhưng mà trấn đó, kỳ thực cũng chỉ có một khu chợ. Những ngày sau này, nàng sẽ phải đối mặt không phải là phồn hoa đô hội, náo nhiệt xôn xao, cũng không có ai đi chơi cùng, cũng không có thứ gì cho nàng giải sầu cả.”

“Ta biết.”

“Nàng không biết đâu!” Thiên Dương nghiêm khắc cắt ngang, “Dù giờ nàng có cảm động trước cảnh bao la hùng vĩ trước mặt, nhưng lâu dần rồi nàng sẽ chán, sẽ không chịu được tịch mịch, mà nỗi khổ này không thể nói được với ai.”

“Ta sẽ không chán mà.” Những ngày chỉ có lo ăn lo chơi, chưa bao giờ là cuộc sống của y cả.

“Sẽ mà!” Thiên Dương gần như điên lên, không ngờ tiểu muội kia lại cứng đầu đến thế, “Nàng phải biết, những ngày ở quan ngoại, không thể giống như ở Giang Nam được đâu. Chúng ta sống, là thực sự ‘làm việc’, chứ không phải như ở Giang Nam mà ‘hưởng thụ’.”

“Ta cũng chỉ mong được sống thôi mà.” Giọng Giới Nghi tuy nhỏ nhưng đầy kiên định. Chỉ cần không phải sống một mình cô đơn là được. Y cũng không sợ khổ mà.

“Như vậy, trong lòng tướng công của nàng có người khác, nàng sẽ làm thế nào?” Thiên Dương ghét mình tàn khốc như vậy, phá hủy lòng tin của nàng, “Đừng quên, trượng phu chính là ông trời của nữ nhân. Nếu như hắn không phải để nàng dựa vào thì nàng còn lý do lưu lại sao?”

Giới Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

“Ta không cần dựa vào ai hết, ta sẽ tự lo cho mình.” Y chỉ không muốn cô đơn thôi, đó cũng là hy vọng quá xa vời sao? Y cùng Thiên Dương, hẳn là có thể sống chung như bằng hữu, chỉ cần Thiên Dương cho y cơ hội.

Không, y tuyệt không thỏa hiệp!

“Thiên Dương, ta mong có được một gia đình, có cha, có người nhà. Còn chuyện huynh có đồng ý trở thành người nhà của ta không, ta không cưỡng cầu. Nếu như gia đình này chỉ có được bằng cách đóng vai thê tử của huynh, thì ta sẽ làm.”

Chết tiệt!

Thái độ kiên định như thế khiến Vân Thiên Dương có phần mê hoặc. Tiểu muội này này coi như cũng có khí phách. Chỉ là, giờ không phải lúc để bội phục đâu.

Đó là do chính nàng ta tự chọn!

Lúc đầu Thiên Dương còn do dự có nên bỏ dở kế hoạch không, giờ thì không làm cũng không được!

Hừ! Để nàng ta thấy cuộc sống khổ cực ở mục trường rồi, đến lúc đó đừng trách hắn chưa cảnh báo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.