Cô Dâu Hai Trăm Triệu

Chương 21: Chương 21: Chương 9






Edit: mèo suni

"Được rồi, tôi xin lỗi vì đã nói chuyện chúng ta sắp ly hôn với Quốc Hào, sau này sẽ không có chuyện này nữa, xin cô tha thứ, để tôi cõng cô đi!"

Đồng tử đen láy của anh như có ma lực, khi được ánh trăng chiếu sáng càng trở nên mê người, khiên cô không thể làm ngơ.

"Tự anh đi đi, không cần lo cho tôi." Con dốc này rất trơn, cô không thể leo lên được.

"Đi với tôi, chúng ta nhất định có thể đi diendan#le%quy^don lên, huống chi Quốc Hào nhất định sẽ đến cứu chúng ta." Anh nắm tay cô, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.

"Tôi tự đi, không cho anh cõng."

"Được, theo ý cô."

Vì thế hai người bắt đầu nắm lấy những hòn đá nhô ra ngoài sườn núi, bò lên trên, vất vả lắm mới bò lên mặt đất, vừa lúc nhìn thấy anh em Đinh Quốc Hào cầm dây thừng đến.

Đinh Giai Thiến nhìn cảnh Tâm Đồng dìu Mộ Hải Nghị, tuy rất hụt hẫng, nhưng không có lời nào để nói. Cô dũng cảm đi xuống đó cứu người, còn cô ấy thì không, vì vậy cô ấy nghi ngờ việc Lăng Tâm Đồng không yêu Hải Nghị có phải là thật hay không?

"Hai người không sao chứ?" Đinh Quốc Hào lo lắng hỏi.

"Cảm ơn, chúng tôi không sao."

"Còn nói không sao, anh đã bị thương rồi kìa, phải nhanh chóng thoa thuốc mới có thể lành, chẳng lẽ nghĩ mình là bác sĩ rồi nên không sợ gì hay sao?" Lăng Tâm Đồng liếc anh, nói.

"Được, tôi sẽ về thoa thuốc." Thấy cô quan tâm mình, lòng anh tràn đầy ấm áp.

"Vẫn nên nhanh về nhà thay quần áo, rồi hãy chữa thương nhé?" Đinh Quốc Hào đề nghị.

"Các người dẫn anh ấy về trước, tôi ở chỗ này một lát." Lăng Tâm Đồng ngừng bước.

"Tại sao?" Sao Mộ Hải Nghị có thể bỏ cô lại đây, huống cho bây giờ lại là ban đêm? Vì thế anh nói với anh em nhà họ Đinh: "Hai người về trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ về."

"Được! Các người đừng đi xa quá." Đinh Quốc Hào kéo Đinh Giai Thiến về.

"Cô không muốn về đúng không?" Anh đã đoán ra cô đang suy nghĩ cái gì.

"Bọn họ đã biết chúng ta sẽ ly hôn, tôi còn mặt mũi trở về sao?" Cô hít mũi: "Nơi này có nhà dân cho trú tạm không?"

"Đừng nghĩ nhiều, theo tôi về." Anh nắm lấy cổ tay cô.

"Không cần, tôi có thể về nhưng không muốn ở lại nhà họ Đinh." Cô kiên quyết, bởi vì cô không muốn đối mặt với vẻ mặt châm biếm của Đinh Giai Thiến.

"Cô thật là." Nhìn gương mặt kiên định của cô, cái miệng nhỏ vểnh lên, anh bực bội nắm lấy hàm dưới của cô nâng lên, đột lên mút lấy đôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.