Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 33: Chương 33: Anh đã nợ tôi, cả đời này anh cũng không biết




Trần Tấn Nhiên hung hăng vung ra một cái bạt tai. Ương Ương bị đánh, cả người lẫn mặt cô đều bị cú đánh kia làm cho lật nghiêng sang một bên, khóe miệng của cô cũng bị rách ra. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng không để ý đến sắc mặt của Ương Ương lúc này đã tái xám đi, hơn nữa cô bị ngã lật sang chỗ nào thì cũng vẫn cứ nằm yên ở nơi đó, mà không hề có một cử động nào đầy sự khác thường như thế. Anh chỉ khom lưng xuống bế Y Lan lên, nhìn vẻ mặt đầy sự đau lòng. Anh cũng không để ý đến vết máu bẩn thỉu, cứ thế ôm Y Lan thật chặt ở trong ngực. Lúc Trần Tấn Nhiên xoay người dự định bước đi, nhưng anh chợt xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn vào Ương Ương: “Nếu như Y Lan bị xảy ra chuyện gì, dù chỉ là một chút xíu, thì Tống Ương Ương, tôi sẽ bắt cô phải trả bằng một giá cao gấp trăm lần!”

Trần Tấn Nhiên ôm Trần Y Lan sải bước đi ra khỏi phòng khách, điên cuồng hò hét, sai người làm chuẩn bị xe. Đúng lúc Trần Tấn Nhiên đi ra cửa, một khắc kia, Ương Ương cảm giác thấy ở phía dưới cơ thể có một dòng nước ấm chợt trào ra. d Nước mắt của cô lập tức rơi xuống. Trong phòng khách, tiếng kêu la thảm thiết của người giúp việc truyền đến. Ương Ương khép lại ánh mắt, cô cũng không nghe thấy gì nữa. Cô biết rằng, mình đã bị mất đứa con, cũng chính là đã mất đi một chút ràng buộc cuối cùng với Trần Tấn Nhiên. Rốt cuộc, giờ đây cô đã không cần phải bận tâm đến người khác nữa, rốt cuộc cô đã có thể rời khỏi nơi này…

Triệt triệt để để rời khỏi cái người đàn ông tàn nhẫn kia, người đàn ông mà ngay khi gặp mặt lần đầu tiên cô đã yêu thích, là người đàn ông của cô, là chồng của Tống Ương Ương…

Trần Tấn Nhiên vẫn canh giữ ở trong phòng bệnh của Y Lan. Anh không biết rằng Tống Ương Ương cũng đang mang thai, cũng không biết rằng, đứa trẻ kia vốn dĩ có thể giữ lại được. Nhưng mà, khi anh giáng cho cô một cái tát đến lật người đi như thế, đứa trẻ cũng đã bị chết.

Lúc được đưa đi đến bệnh viện, Ương Ương cố ý đòi được đưa đến một bệnh viện khác. Cô không có ý định để cho anh biết chuyện này. Người khác nói cho anh biết, cô không thể quản được, chỉ có điều từ trong miệng của cô, anh đừng hòng biết được cô đã mang thai đứa con của anh, nhưng đứa con của bọn họ, cũng đã chết!

Ở bệnh viện được tròn một tuần, Ương Ương lập tức khăng khăng yêu cầu được về nhà. Thím Lý khuyên cô thế nào cũng không được, cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải đồng ý, gọi điện thoại kêu xe tới đón. Ương Ương bước xuống giường, hai chân vẫn còn đang run rẩy, bước chân tựa như không có trọng lượng, gần như không thể đi lại nổi nữa. Thím Lý đau lòng đến rơi nước mắt. Bà cẩn thận đỡ Ương Ương bước từng bước đi ra phía bên ngoài. Chỉ qua một đêm người phụ nữ nhân hậu này tựa như đã già đi rất nhiều. Bà cứ luôn miệng nói những lời tự trách oán giận bản thân mình: “Đang yên đang lành như vậy… chỉ trách tôi, tại sao cứ nghĩ muốn đi ra ngoài mua mấy thứ đồ gì đó về để nấu ăn chứ, tôi mà có mặt ở trong nhà, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này...”

Rõ ràng là đứa trẻ đã có thể được cứu sống, bà nghe những người giúp việc kia kể lại, lúc mới đầu, Ương Ương vẫn còn rất tốt, cũng không hề bị xuất huyết. Nếu như lúc đó cô được gấp rút đưa đến bệnh viện, nhất định sẽ không biến thành kết quả xấu như bây giờ.

“Thím Lý, ngài chớ nói vậy, theo cháu thấy, đứa nhỏ này không được sinh ra, cũng là một chuyện tốt.” diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Ương Ương sắc mặt tái nhợt, suốt một tuần nằm bệnh viện, bất kể thím Lý có khuyên nhủ như thế nào, cô cũng không thể nào ăn được một chút gì, cho dù chỉ là một miếng cơm. Cả người Ương Ương cũng đã gầy đi một vòng lớn, gương mặt cũng suy sụp hơn, đôi tròng mắt hõm sâu nhìn lại càng trở nên to hơn, rất dọa người.

“Con bé ngốc nghếch này... Tại sao cháu lại có thể nói như vậy chứ?”

Ương Ương liền mỉm cười nhìn bà: “Thím hãy nhìn lại một chút xem, ba ba đứa trẻ là người như thế nào? Cháu đã làm hại Y Lan sinh non như vậy rồi, đứa nhỏ của cháu cũng sẽ bị mang tội đồng phạm giết người. Hơn nữa, cháu và Trần Tấn Nhiên tuyệt đối sẽ không thể nào tiếp tục sống với nhau được. Đương nhiên như vậy thì hai vợ chồng cũng sẽ phải ly hôn, thay vì được sinh ra lại không được cha ruột của mình yêu thích, hoặc giả cũng có thể nói, khi nó được sinh ra cũng chưa chắc đã có cha. Vậy thì không bằng, đứa trẻ không nên đến cõi đời này.”

Thím Lý bị lời nói đầy vẻ lạnh nhạt của cô làm cho sửng sốt đến ngây người, nhưng bà lại cũng không biết nên khuyên nhủ cô như thế nào thêm nữa. Ương Ương cũng không nói thêm câu gì, ngồi lên trên xe. Ánh nắng đầu mùa đông ấm áp, mơn man ở trên mặt, làm cô cực kỳ dễ chịu. Ương Ương áp mặt sát vào trên cửa sổ xe, tựa như sự ấm áp này cũng đã lặng lẽ thấm vào tận đáy lòng cô.

Trong phòng trống rỗng, Y Lan đang ở nằm viện, Trần Tấn Nhiên gần như đã mang tới bệnh viện quá nửa đồ dùng trong phòng. Nhưng Ương Ương tịnh không chút để ý. Cô đã nghĩ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, cho nên Trần Tấn Nhiên nghĩ muốn thân thiết cùng với Y Lan như thế nào cũng có thể, cô cũng sẽ không còn ở nơi này, giống như một người ngoài tự nhiên xuất hiện, làm chướng tai gai mắt hai người bọn họ nữa.

Chẳng qua là khi ngồi ở trong phòng ngủ của mình, giờ đây nhìn lại những món đồ đang chồng chất lên nhau, chiếm quá nửa không gian phòng ngủ, nào các loại đồ chơi, những bộ quần áo trẻ con xinh xắn, những chiếc xe xinh xinh… Tất cả đều là những thứ mà các anh trai và mẹ của cô đã mua cho cục cưng. Nhưng đến lúc này, bọn họ vẫn còn chưa biết, cục cưng đã không còn ở trên cõi đời này nữa.

Ương Ương ngồi ngơ ngác lặng lẽ ở trên giường. Chung quanh cô bày mấy bộ quần áo trẻ con, đây là đồ do cô đã tự mình đi lựa chọn. Những bộ quần áo trẻ con mềm mại nhỏ xinh, chiếc quần của bé gái xinh xắn, chiếc quần yếm của bé trai nhìn rất cá tính, rất đáng yêu. Bởi vì cô vẫn chưa biết cục cưng của mình là con trai hay là con gái, cho nên cô đã mua tất cả quần áo dành cho cả bé trai và bé gái để chuẩn bị trước.

Đầu ngón tay lạnh như băng của Ương Ương nhẹ lướt qua những bộ quần áo kia, từng chút từng chút. Lớp vải thật mềm mại, mượt mà, nếu như đứa con của cô được mặc lên trên người, thì nhất định nhìn chúng sẽ hết sức dễ thương.

Ương Ương chợt ngã nhào xuống ở trên giường. Cô áp mặt của mình vào đống quần áo trẻ con xinh xắn kia, nước mắt của cô tùy ý cứ như vậy lăn xuống dưới. Ngón tay của Ương Ương nắm chặt lấy ga giường, cô cảm thấy trái tim của mình đau nhói, đến mức không sao hít thở nổi. Ương Ương cứ nằm khóc không thành tiếng như vậy. Cô nằm yên ở chỗ đó, duy trì tư thế đầy bi thương, đau đớn tuyệt vọng như thế, khóc cho đến lúc người mệt nhoài, ngủ thiếp đi trong tâm trạng nặng nề...

Đến nửa đêm, Ương Ương bỗng giật mình tỉnh giấc. Cô chợt nghe thấy có tiếng động trong phòng khách ở dưới lầu. Ương Ương chợt ngồi bật dậy, lúc này cô chợt có một cảm giác sợ hãi. Cảm giác này từ đáy lòng cứ dần dần lan tràn ra, từng chút từng chút một…, cho đến khi trái tim của cô đập loạn lên thình thịch, thình thịch. Ương Ương xuống giường, tay chân rón rén, lặng lẽ mở cánh cửa phòng ngủ ra thành một cái khe hở nho nhỏ. Ánh đèn ở lầu dưới mơ hồ chiếu vào mi mắt của cô. Chẳng biết tại sao, Ương Ương lại đi ra ngoài, từng bước từng bước đi xuống lầu.

Trần Tấn Nhiên đang ngồi ở chỗ đó hút thuốc lá. Đốm lửa đỏ như ánh sao lập lòe, lúc sáng lúc tối. Ương Ương thấy bóng lưng dày rộng của anh tựa như còng xuống hơn. Từ đáy lòng của cô, chợt nảy sinh ra một chút sự thương hại nho nhỏ. Trần Tấn Nhiên mới chính là người đáng thương nhất, anh còn đáng thương hơn cô rất nhiều.

Cô chỉ bị mất đi một đứa con với một người đàn ông không yêu thương mình. Còn anh, đã bị mất đi hai đứa con, một là đứa con của anh với người phụ nữ mà anh yêu, còn đứa trẻ kia là con của cô, cũng là đứa con ruột thịt của anh.

Trần Tấn Nhiên bị tiếng bước chân của cô làm cho kinh động, anh đột ngột ngẩng đầu lên, xoay người lại nhìn. Cho đến lúc nhìn thấy rõ ràng là cô, gương mặt của Trần Tấn Nhiên lập tức trở nên dữ tợn. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự hung tợn, tàn ác. Chỉ có như vậy, trong nháy mắt, thậm chí đã làm cho Ương Ương e sợ rằng anh sẽ nhào tới mà xé nát cô. Nhưng mà Ương Ương không hề tránh né, ngược lại, cô còn tiến lên thêm một bước.

Hành động của Ương Ương đã chọc giận đến Trần Tấn Nhiên. Anh vơ loạn, cầm lên một thứ gì đó ở trước mặt mình, hình như đó là một cái gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh. Trần Tấn Nhiên không một chút thương tiếc, thẳng tay ném mạnh chiếc gạt tàn vào trên người của Ương Ương. Chiếc gạt tàn thuốc lá bay tới nện vào trúng ngực của Ương Ương. Lực ném của Trần Tấn Nhiên cực kỳ mạnh mẽ, gần như sắp đập gãy xương sườn của cô. Nhưng mà Ương Ương vẫn như cũ, cũng không hề nhúc nhích, cứ tiếp tục an tĩnh nhìn vào Trần Tấn Nhiên như vậy.

“Cô, con đàn bà có lòng dạ rắn rết này, làm sao cô lại dám ra tay như vậy chứ, hả?” Trần Tấn Nhiên cắn răng nghiến lợi, giọng nói khàn khàn xông tới gần cô, khẽ gầm lên một tiếng.

Ương Ương đột nhiên bật lên tiếng cười. Trong ngực cô đang khó chịu, đau nhức đến lợi hại, nhưng mà cô vẫn cố chấp đứng nguyên ở nơi đó, nhìn người đàn ông kia đang bị thù hận xông lên làm cho đầu óc choáng váng. Nếu như hiện tại, cô nói là chính Y Lan mới là người khiêu khích trước, là người đã ra tay trước, anh sẽ tin cô sao?

Hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị ly hôn rồi, nếu cô nói như vậy, ở trong lòng anh, đến tột cùng cô là hạng người thế nào, cũng không có chút quan trọng nào hết.

“Tôi đồng ý ly hôn.” Ương Ương hơi hất cái cằm lên, cô nhìn sang Trần Tấn Nhiên, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Ngày mai hai chúng ta liền ký tên.” Ương Ương nói xong, liền quay người đi lên thang lầu. Trần Tấn Nhiên chợt đuổi theo...

“Cô đã giết đứa con của tôi, cô cho rằng cô ly hôn với tôi như vậy là đủ rồi hay sao?” Trần Tấn Nhiên tiến lên một bước, hung hăng túm lấy cổ của Ương Ương: “Tôi muốn giết cô để đền mạng cho đứa con của tôi.”

“Tôi đã bồi thường cho anh rồi!” Ương Ương không chút sợ hãi, mở miệng nói, đôi con ngươi đen bóng mở to, vững vàng nhìn thẳng vào mặt của anh. Lúc này khóe miệng của cô chợt hé ra, nở một nụ cười tươi như hoa: “Đến một ngày nào đó anh sẽ biết, tôi đã sớm bồi thường cho anh rồi, mà anh, cũng đã được bồi thường quá thỏa đáng rồi...”

Trần Tấn Nhiên nghe mà không hiểu Ương Ương đang nói cái gì. Nhưng lúc này Ương Ương đã dùng sức đẩy tay của anh ra. Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương bước đi, anh chợt nhớ tới dáng vẻ Y Lan đã lăn từ trên thang lầu xuống dưới ngày hôm đó. Trần Tấn Nhiên lập tức đưa tay ra, một phát túm luôn được cánh tay của Ương Ương, giật mạnh một cái về phía dưới lầu, sau đó anh buông tay ra. Ương Ương cứ thế lập tức ầm ầm ngã lăn xuống bên dưới.

Mặt của cô bị va vào thanh gỗ cứng rắn trên lan can cầu thang, khóe miệng liên bị xé rách, máu tươi lập tức bị chảy ra. Ương Ương nằm ở nơi đó, an tĩnh nhìn anh, mở miệng nói rành rọt từng chữ, từng câu: “Trần Tấn Nhiên, anh đã nợ tôi, món nợ này, cả đời anh cũng sẽ không thể nào biết được.”

Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương bộ dạng tỉnh táo đang mỉm cười. Cô đã từng là thiên kim tiểu thư yểu điệu duyên dáng là thế, trước khi cô được gả cho anh, đến ngay cả việc tự lo liệu cuộc sống cho mình, cũng phải gắng hết sức mới làm nổi. Cô là châu báu được nhà họ Tống nâng niu trong lòng bàn tay. Cô chưa từng bao giờ phải chịu qua một chút xíu phiền não. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô đều xuôi gió xuôi nước, ngay cả một chút gập ghềnh cũng không hề có. Nhưng mà hiện tại, gương mặt của cô bị xé rách vì sự va đập, cả người đầy thương tích như vậy, nhưng ngay cả một giọt nước mắt, cô cũng không hề nhỏ ra.

Trần Tấn Nhiên cảm thấy một hồi một hồi kỳ dị, lạnh lẽo không nói ra được, từ lòng bàn chân từ từ xuất hiện lan dần ra ngoài, một đường vọt tới trong óc. Anh lảo đảo lui về phía sau một bước, phải nắm lấy lan can mới coi như gắng gượng đứng vững lại được. Hai hàm răng của Trần Tấn Nhiên bắt đầu va vào nhau lập cập, nhưng mà anh vẫn như cũ, vẫn cố chấp lặp lại câu nói kia: “Chính cô là người đã gây ra lỗi trước, chính cô là người đã giết chết đứa con của tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.