Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 41: Chương 41: Chân tướng




Anh cần phải đối xử tốt hơn đối với Ương Ương! Đứa nhỏ này có trái tim chân thực, người nào đối với nó tốt, nó sẽ nhớ một đời.”

Trần Tấn Nhiên lặng yên, như vậy, có phải nếu như người nào đối xử với cô không tốt, cô cũng sẽ nhớ một đời hay không?

“Ta có thể đoán được một chút gì đó.” Ông cụ Trần thở dài: “Anh là con trai của ta, trong lòng anh nghĩ điều gì, chẳng lẽ ta lại không biết hay sao? Tấn Nhiên, anh và Y Lan không thích hợp với nhau đâu, dĩ nhiên, ta biết Y Lan cũng là một cô gái tốt.”

“Ba ba, con và Y Lan...”

“Ta bất kể ban đầu hai đứa như thế nào, nhưng mà lúc nào anh cũng phải nhớ, anh đã kết hôn rồi. Anh là chồng của Ương Ương, anh phải tận tâm, gắng sức làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng, phải gánh vác tất cả những công việc thuộc về trách nhiệm của người đàn ông.”

Trần Tấn Nhiên lắp bắp không dám nói năng gì. Làm sao anh dám nói, anh đã làm cho Ương Ương bị tổn thương, anh đã gây cho cô thương tích đầy mình đến mức, cô đã quyết tâm muốn ly hôn với anh.

“Tốt nhất là anh hãy tự suy nghĩ thật kỹ một chút, những năm qua, ta thấy anh mặc dù trong lòng anh có Y Lan, nhưng ta cũng chứng kiến bên anh cũng có những người phụ nữ khác. Điều này nói rõ cái gì, Y Lan cũng không phải là người phụ nữ mà anh thực lòng yêu mến, hoặc chính là, tình cảm của anh với Y Lan không phải là loại tình yêu giống như chính anh đã nghĩ.”

Trần Tấn Nhiên trở nên tỉnh ngộ, anh lập tức liền nghĩ đến A Hạo. Những năm Hoan Nhan đã rời đi như thế, từ đầu đến cuối A Hạo cũng vẫn luôn chờ đợi cô, vẫn luôn không hề có một người phụ nữ nào khác. Anh cảm thấy trong bụng lạnh lẽo một mảnh, chẳng lẽ, thứ tình cảm mà anh vẫn tự xưng là kiên định, khắc sâu, duy nhất kia, không phải là tình yêu, đó chỉ là thứ tình cảm do anh đã ngộ nhận, do anh đã lầm tưởng?

Trần Tấn Nhiên có một chút rối loạn, nghĩ đến trước kia, khi anh còn chưa kết hôn với Ương Ương. Anh và Y Lan mặc dù ở chung một chỗ, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mà, khi anh cũng đi ra ngoài cũng sẽ gặp dịp thì chơi, cũng sẽ dây dưa không rõ với người phụ nữ khác. Nhưng từ khi nào thì anh bắt đầu có cảm giác mình chợt yêu Y Lan tựa như một người điên vậy, sau đó còn chết sống muốn ly hôn với Ương Ương để cưới Y Lan?

Có lẽ là, từ sau khi thấy biểu hiện của Tống Ương Ương trong đêm tân hôn đó, có lẽ là từ lúc Tống Ương Ương làm ầm ĩ khi nhìn thấy có người phụ nữ khác ở bên cạnh anh, hoặc có lẽ là từ lúc ở sân bay, nhìn thấy Y Lan tiều tụy và thương tâm, sau khi thấy Y Lan ôn nhu khéo hiểu lòng người như thế, anh liền bắt đầu tự thôi miên chính mình!

Trần Tấn Nhiên kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, mà Ương Ương và thím Lý đã bưng súp đi ra. Ba người bọn họ nhìn thật vui vẻ hòa thuận. Trần Tấn Nhiên không tự chủ đưa mắt quan sát ở trên người của Ương Ương. Giờ đây Ương Ương thật sự đã có sự thay đổi rất nhiều, từ một cô gái ngây thơ lúc ban đầu, cô trở nên lạnh lùng, rồi cho đến bây giờ, cô đã không còn có chút rung động gì đối với anh nữa.

Trong lòng anh có một loại cảm giác của hương vị chua xót, tiếc nuối. Cứ thế lặng lẽ tràn ngập ra bên ngoài. Tại sao, khi bọn họ lần đầu tiên gặp gỡ nhau, cô lại không để lại cho anh một ấn tượng tốt?

Nếu như ngay từ khi vừa mới bắt đầu, cô không có những kiểu tùy hứng, giảo hoạt như vậy; cô đừng tỏ ra mình ngu đần, không hiểu biết bất cứ một chuyện gì như vậy...

Nhưng mà, nếu quả thật Ương Ương là một người như vậy, liệu có phải anh đã dự định buông tha cho Y Lan, sau đó yêu cô?

Trần Tấn Nhiên cảm thấy thật đáng buồn cười cho cái tính xấu xa kia của mình. Anh thật sự không phải một người đàn ông tốt, Đến ngay cả chuyện mình thích người nào, nghĩ muốn cái gì, anh cũng không biết.

Sau khi đưa ba ba đi xong, Ương Ương vừa về đến nhà họ Trần, đã lập tức bắt đầu dọn dẹp hành lý của mình. Trần Tấn Nhiên ép mình ngồi lại ở trong phòng khách, cũng không có ý muốn đi lên. Từ trong phòng vọng ra âm thanh huyên náo, độ hơn nửa giờ sau, cô liền kéo cái va li đi xuống lầu, trong tay thím Lý còn cầm chiếc túi của cô, hốc mắt hồng hồng.

Trần Tấn Nhiên lập tức căng thẳng sống lưng. Nhưng mà cô vẫn chỉ nhỏ giọng trò chuyện cùng với thím Lý, diễnđànlêquýđôn chậm rãi đi qua bên cạnh anh, bước chân cũng chưa từng dừng lại dù chỉ một bước.

Ương Ương đi tới cửa rồi, Trần Tấn Nhiên chợt đứng lên, sải mấy bước chân đuổi theo, đoạt lại cái va li trong tay của cô: “Tôi đưa cô đi.”

Ương Ương kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, lúc sau cô chợt cười lên một tiếng: “Trần tiên sinh, ngài quá khách khí rồi, không cần...”

“Tôi đưa cô đi...” Anh vậy mà lại vẫn cố chấp mở miệng nói, cắt đứt lời nói của Ương Ương..., sau đó trực tiếp kéo cái va ly đi ra ngoài.

Ương Ương bất đắc dĩ liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Tấn Nhiên. Cô còn chưa kịp nói hết cả câu nói vừa rồi: Tư Dận sẽ tới đón cô.

Trần Tấn Nhiên lôi kéo cái rương của cô rồi đi về phía nhà để xe. Nhưng vào lúc này, anh lại nghe thấy từ phía cửa căn biệt thự truyền đến tiếng xe. Theo bản năng, Trần Tấn Nhiên liền ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một chiếc xe xa lạ dừng ở đó. Anh dừng bước, tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền thay đổi, thoáng tối sầm lại nặng nề.

Cửa xe mở ra, Tư Dận đi xuống xe.

“Anh tới rồi à!” Giọng nói mừng vui của Ương Ương vang lên, rồi đến một màn tếp theo. Thân hình nhỏ bé, duyên dáng của Ương Ương liền chạy nhanh đến bên cạnh Trần Tấn Nhiên, nhận lấy từ trong tay anh tay cầm lấy chiếc va li: “Trần tiên sinh, cám ơn anh, chúng tôi đi đây.”

Ương Ương đứng ở bên cạnh Tư Dận, Tư Dận lập tức nhận lấy cái va li của cô, cô dùng chúng ta, cô và Tư Dận, đã là chúng tôi, mà anh thì thế nào chứ, anh được coi là cái gì đây.

Anh còn chưa ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn kia mà! Giờ phút này, anh thật sự cảm thấy, đây là một sự việc sáng suốt duy nhất mà anh đã tự làm.

“Ương Ương.” Ánh mắt có chút tà khí của Trần Tấn Nhiên hơi híp lại một chút, vội vội vàng vàng gọi giật lại cô gái đang muốn đi kia.

“Còn có việc gì sao Trần tiên sinh?” Ương Ương đứng lại, trên trán cô lộ rõ vẻ khó chịu nhàn nhạt không sao kiềm chế được.

Trần Tấn Nhiên cũng chẳng thèm để ý, anh cũng dứt khoát bỏ qua Tư Dận, từng bước từng bước đi tới trước mặt Ương Ương: “Ở bên ngoài sống không quen, trở về nhà đi!”

Ương Ương lập tức tức giận, toàn thân run bắn lên. Cô một phát vươn tay ra gạt luôn bàn tay của Trần Tấn Nhiên đang đặt ở trên vai cô: “Không cần ngài phải nhọc lòng phí tâm đâu, tôi thích sống ở bên ngoài hơn.”

“Bên ngoài dù có tốt hơn nữa, nhưng mà đó vẫn là nhà của người khác, chung quy là không thoải mái bằng nhà của mình đâu.”

Trần Tấn Nhiên nhịn lại cơn tức giận, tiếp tục ôn nhu mở miệng nói.

“Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào đây.”

“Tôi chỉ là muốn nói cho em biết, bản thỏa thuận ly hôn tôi đây vẫn còn chưa ký tên, và tôi cũng sẽ không bao giờ ký tên, vĩnh viễn cũng sẽ không ký tên.”

Trần Tấn Nhiên trầm giọng xuống, nói xong, liền thấy sắc mặt Ương Ương biến thành một mảnh trắng bệch. Nơi đáy mắt của Tư Dận cũng có chút tức giận, anh ngắm nhìn Trần Tấn Nhiên một cái, một tay nắm chặc lấy tay Ương Ương, đang muốn mở miệng, thì từ phía sau hai người lại truyền tới một tiếng thì thào nghe thật thê lương buồn bã.

“Trần Tấn Nhiên, đây mới là sự thật lòng của anh phải không?”

Y Lan chậm rãi đi ra từ phía sau hai người. Mới không gặp Y Lan có mấy ngày, cả người cô đã trở nên gầy gò mất một vòng lớn, tròng mắt cũng đỏ rực một mảnh. Y Lan kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt của Trần Tấn Nhiên:“Anh căn bản đã yêu chị dâu, có đúng hay không?”

Trần Tấn Nhiên đã đứng thẳng, bất động nguyên tại chỗ, nhìn Y Lan đi đến gần, không nói ra nổi một câu.

Ương Ương lặng lẽ lôi kéo tay Tư Dận, dùng khẩu hình nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người giống như là hai đứa trẻ vậy, lặng lẽ chạy đi lên xe. Trần Tấn Nhiên hoảng hốt liếc mắt nhìn theo, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi anh vẫn dừng lại, cứ như vậy nhìn theo hai người bọn họ rời đi.

Ánh mắt của Trần Tấn Nhiên cứng ngắc, chậm rãi di động đến trên mặt Y Lan: “Y Lan, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Muốn ngả bài phải không?” Y Lan cười lạnh: “Cho đến tận bây giờ em vẫn không thể được lộ ra ngoài ánh sáng. Ba ba trở lại, anh liền đưa em đi ra nước ngoài, để cho Ương Ương diễn trò cùng với anh. Anh Tấn Nhiên, nếu như anh có ý định muốn lấy em, tại sao anh lại làm như vậy?”

“Y Lan, là do ba ba đã nghe thấy tin tức Ương Ương mang thai, cho nên ba ba đã cố ý trở lại thăm Ương Ương. Vừa lúc sức khỏe của ba ba chưa tốt, anh không muốn để cho ông lại phát bệnh trở lại.”

Y Lan vừa nghe thấy hai chữ mang thai kia, không khỏi sửng sốt: “Anh, anh cũng biết chuyện này sao?”

Trần Tấn Nhiên thấy Y Lan có phản ứng khác thường như vậy, không khỏi có chút do dự nói: “Có phải là em cũng đã sớm biết rồi hay không?”

“Không, không phải vậy... em phải đến mãi sau khi chị ấy sinh non thì mới biết.” Y Lan không dám nói ra những lời nói thật. Nếu như Trần Tấn Nhiên biết, sau khi biết Ương Ương mang thai, cũng bởi vì ghen tuông mà cô đã đi tìm Ương Ương để quấy nhiễu, kích thích Ương Ương, thì nhất định Trần Tấn Nhiên sẽ cực kỳ tức giận.

“Y Lan, từ trước đến giờ em chưa từng nói láo.” Trần Tấn Nhiên nhìn vào cô gái ở trước mặt, trong con ngươi anh đã có chút không tín nhiệm nhàn nhạt.

“Anh không tin em sao?”

“Anh chỉ hỏi em một câu, ngày trước, sau khi em tỉnh lại ở trong bệnh viện, em đã kể cho anh biết, chính Ương Ương đã đẩy em ngã xuống lầu, đúng không?”

Sắc mặt Y Lan có chút hơi trắng bệch ra, nhưng cô vẫn cố chấp gật đầu.

“Được rồi!” Trần Tấn Nhiên thoáng dừng một cái: “Như vậy, anh hỏi em, nếu như em cũng đang có bầu, em muốn đứa trẻ kia, em có chủ động đi làm chuyện đả thương người khác. Sau đó tự dồn chính mình và đứa trẻ vào cục diện bất lợi hay sao? Còn nữa, nếu Ương Ương đẩy em ra, tại sao cô ấy cũng bị ngã nhào từ trên thang lầu xuống?”

“Em đã nói rồi! Thời điểm chị dâu đẩy em ra. Em có trở tay giữ chị dâu lại, cho nên cả hai người chúng em mới bị ngã xuống cùng nhau!”

Lời nói của Y Lan vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt Trần Tấn Nhiên đã chợt thay đổi. Ánh sáng trong đôi mắt của anh dần dần thay đổi thành sự sắc bén, lạnh lẽo: “Khi em còn nằm trong bệnh viện, không phải em đã nói như vậy...”

Sắc mặt của Y Lan đại biến, cô ấp úng mở miệng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Tấn Nhiên một cái: “Em, khi đó là em đang bị thương, có chút hồ đồ, cho nên cũng không thể nhớ lại được hết, không thể nhớ lại rõ ràng được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.