Thiếu Dương, hẹn gặp lại sau. Chị Bội Nghi nói rất đúng, nếu như em không muốn chết, nếu như em còn muốn tiếp tục sống ở trên cuộc đời này nữa, thì nhất định em không được phép xuất hiện ở trước mặt anh!
Đỗ Vũ Hiên giật mình hướng ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đã khép chặt. Cô chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ vô hạn, lần này chỉ cần cô rời đi, thì nhất định cuộc đời này sẽ khó có thể còn được gặp lại Tần Thiếu Dươn. Chỉ là, cô không cam lòng, không buông tay với anh được, nhưng mà cô có thể làm thế nào khác đây? Giữa cô và anh, từ khi vừa mới bắt đầu, thì đã đứng ở hai phía đối lập rồi. Từ đầu đến cuối, giữa cô và anh cũng chỉ là cùng nhau trình diễn một tiết mục trong vở hài kịch hoa không thể kết quả…
Đỗ Vũ Hiên nhắm mắt lại thật sâu, cô nhìn thấy người phụ nữ có khí chất phi phàm đó đang chậm rãi đẩy cửa ra, quang minh chính đại đi vào, ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho người mình yêu. Đáy lòng cô cảm thấy sợ hãi đau đớn, khó có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng mà cô còn có thể làm thế nào khác được đây?
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ, một kẻ yếu ớt. Nếu như cô còn muốn tiếp tục sống nữa, thì sẽ phải làm thế nào mới tốt đây?
Đỗ Vũ Hiên khép chặt lại tà áo, xoay người chậm rãi đi nhanh ra ngoài. Hành lang bệnh viện, lúc cô tới thì dài như vậy, nhưng lúc cô rời đi, sao lại thấy ngắn như vậy! Chỉ mấy bước chân là cô đã đi tới cuối hành lang, chỉ cần một bước nữa là đi ra ngoài, rồi chỉ cần cô bước thêm bước chân từ cửa chính bệnh viện đi ra ngoài, sau đó lên xe, đến sân bay, rời đi. Như vậy là cô đã có thể trải qua cuộc bình an, sống một cuộc sống cơm no áo ấm, cả đời không buồn không lo. Nhưng mà…
Đỗ Vũ Hiên chậm rãi xoay người, từ đáy mắt nổi lên một ý cười thống khổ thật sâu. Cả đời cô sẽ phải sống cuộc sống cô đơn lẻ bóng, sẽ chỉ được tưởng nhớ lại niềm hạnh phúc kia hay sao?
Rốt cuộc cuối cùng cô vẫn phải rời đi! Có lẽ, thực sự là tình yêu của cô chưa đủ chăng, không, có lẽ là cô biết, nếu cô còn lưu lại, sẽ càng thêm thống khổ mà thôi. Còn không bằng hãy xa rời khỏi anh, không bao giờ còn gặp nhau nữa, cô sẽ không còn phải lúng túng khi đối mặt với vị “Thẩm Phán” ⓔnđànⓛêquýđⓞ tự trách áy náy trong lòng nữa. Đợi đến về sau này khi nhớ lại, giữa cô và anh, sẽ không còn thù hận, chỉ có “Tình yêu” mà thôi.
Khi Bội Nghi vừa định xoay người, thì tựa như cảm thấy ở nơi đó có chút gì đó không thích hợp. Bàn tay cô chậm rãi để ở trên tay cầm cánh cử, hơi ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn chậm rãi xoay người lại. Người vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kia, lúc này đang hé mở cặp mắt, lẳng lặng nhìn cô.
Bội Nghi xoay mình lại, đáy lòng run lên, nước mắt đã dồn đến nơi hốc mắt, tuy nhiên cô vẫn cố gắng nén nhịn xuống, sắc mặt bình tĩnh đi tới bên cạnh người nào đó: “Anh đã tỉnh rồi.”
Giống như là anh mới chỉ ngủ thiếp đi một giấc mà thôi! Giọng nói của cô nhàn nhạt, không hề trầm bồng du dương lên xuống. Tần Thiếu Dương chợt có chút hoảng hốt, nhưng sức của anh vẫn còn rất yếu ớt, không thể nói ra thành lời, chỉ có thể cố gắng dồn sức mở to hai mắt ra để nhìn cô.
Bội Nghi giữ vẻ mặt bình thản, hơi buông hàng lông mi dài xuống, đưa tay lấy hộp giữ nhiệt để ở một bên, đổ cháo thuốc ngày ngày cô vẫn chuẩn bị ra chiếc bát nhỏ. Cô dùng mu bàn tay áp vào đáy chiếc bát thử độ ấm một chút, thấy cháo vẫ còn giữ được nhiệt độ thoải mái, lúc này cô mới đi đến bên giường Tần Thiếu Dương hỏi anh: “Có đói bụng không?”
Trên thân người nào đó vẫn còn cắm mấy cây cái ống, gương mặt cũng tiều tụy gầy đi rất nhiều. Bội Nghi mặc dù giận anh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của anh yếu ớt như vậy, vẫn cảm thấy đau lòng.
“Bà xã…”
Thân thể Bội Nghi khẽ run lên một cái, từ đáy mắt hơi nước đã dâng lên tràn ngâp. Trong khoảnh khắc cô lại cứng rắn đè nén nhẫn nhịn xuống: “Để em đút cho anh ăn cháo trước đã.”
Cô đặt bát cháo xuống, thật vất vả khó khăn lắm mới đỡ anh ngồi dậy được. Ánh mắt của Tần Thiếu Dương vẫn luôn dõi theo bóng dáng chuyển động của Bội Nghi, chớp mắt một cái cũng không chớp. Bội Nghi vẫn không hề nhìn anh, hơi cụp mắt xuống, an tĩnh múc một muỗng cháo thuốc: “Ăn chút cháo đi nào.”
Tần Thiếu Dương bình tĩnh nhìn lại cô: “Bà xã, lúc này em đang buồn anh lắm, có đúng hay không?”
Anh bị trọng thương vừa mới khỏi, giọng nói vẫn mong manh tựa như hơi thở … Bội Nghi không khỏi thở dài: “Anh đừng nói chuyện nữa, tốt nhất vẫn là mau chóng ăn một chút cháo đi thôi.”
Tần Thiếu Dương thở nhẹ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Bội Nghi không hiểu, liền khẽ gọi tên anh: “Thiếu Dương?”
“Bội Nghi, có phải là em đã nghĩ dự định không còn cần anh nữa rồi hay không?” Tần Thiếu Dương mở miệng thì thào nói. Bọn họ yêu mến nhau mấy năm, anh hiểu rõ tính tính và suy nghĩ trong lòng của Bội Nghi. Nếu như không phải cô đã nản lòng thoái chí, đã quyết định nhất đao lưỡng đoạn (một nhát dao chia làm hai đoạn), thì cô sẽ không bào giờ dùng vẻ mặt thật lạnh lùng thờ ơ để nhìn anh như vậy.
Khóe môi Bội Nghi khẽ run rẩy, nhưng cô vẫn trầm mặc không lên tiếng. Tần Thiếu Dương nói rất đúng, thời điểm Đỗ Vũ Hiên ở trong phòng bệnh nói những lời đó với anh, quả thật đáy lòng cô đã có thành kiến thật sâu, thậm chí cô còn quyết tâm nhất định sẽ phải mang Nữu Nữu rời đi. Nhưng đến cuối cùng, sau khi đấu trí với Đỗ Vũ Hiên một hồi, cô lại thấy bắt đầu dao động.
Tần Thiếu Dương thật sự không đáng để cô tha thứ hay sao? Hay là có thể nói những chuyện hiểu lầm giữa bọn họ đã tạo thành sự ngăn trở, thật sự đã đánh thắng tình yêu.
Giờ phút này trong lòng Bội Nghi như dời sông lấp biển. Tần Thiếu Dương cũng cảm thấy nản lòng thoái chí, nhìn những hành động mà Bội Nghi đang làm đầy vẻ cam chịu. Anh không khỏi thở dài một hơi, cũng cảm thấy cuộc sống của mình không thể yêu. Cả đời này của anh, phong vân một cõi, lại chỉ yêu có một mình Bội Nghi, nhưng giữa hai người lại có vô số quanh co hiểu lầm. Chỉ vì anh muốn bảo vệ cô nên có rất nhiều chuyện sai lầm mà anh không làm không được. Mặc dù anh quấn quít chặt lấy cô, chỉ muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình, nhưng đến cuối cùng, anh lại chưa bao giờ từng bận tâm tới ý nguyện của cô. Đến bây giờ cô có còn thương anh nữa hay không, có còn hoàn toàn nguyện ý sống cùng với anh một chỗ nữa hay không, thật sự cho tới bây giờ anh cũng không dám nghĩ tới.
Như vậy, lần này, anh sẽ để cho mình thành toàn cho cô là được. Coi như anh yêu cô nhiều năm qua, cuối cùng cũng đã có thể làm được một chuyện vì cô.
“Trừ những tài sản có chung quyền sở hữu nằm bang hội, tất cả tài sản riêng khác của anh cũng đã được chuyển tới ngân hàng nước ngoài ở Mỹ. Tên người gửi tiết kiệm được mang tên của em. Nếu em quyết định sẽ phải đi, thì tất cả, tất cả những tài sản đó là anh đã dành cho em. Coi như anh đã làm được một chuyện cuối cùng cho em. Em yên tâm, những chuyện này anh đã sớm làm mọi chuyện xong xuôi. Những bạn bè tốt của anh sẽ nhờ luật sư thu xếp chu đáo xong tất cả mọi chuyệ. Em và Nữu Nữu, ít nhất, cũng sẽ không cần phải lo lắng vấn đề tiền tài…”
Anh nói xong lời cuối cùng, thân là một người đàn ông kiên cường bất khuất, thế nhưng lời nói thốt ra từ trong miệng anh cũng mang theo sự run rẩy nghẹn ngào.
Mới đầu chỉ có sắc mặt Bội Nghi hơi thay đổi, đợi đến khi nghe được đến câu cuối cùng của anh, cô liền ném bát cháo xuống mặt đất nghe bịch một tiếng. Bội Nghi đứng thẳng người lên, cười lạnh nhìn người nào đó, gương mặt tái nhợt đầy vẻ khiếp sợ: “Sao vậy, Tần Thiếu Dương anh muốn chết, cho nên mới ở đó mà sắp xếp hậu sự hay sao?”
Tần Thiếu Dương giật mình nhìn lại cô! Bội Nghi của anh nhìn giống như một nhành mai xinh đẹp trong mùa đông lạnh lẽo. Cô vẫn luôn là như vậy, thanh tú, xinh đẹp đến thoát tục, mỗi lần nhìn thấy cô, vô luận như thế nào, anh cũng không thể rời mắt đi được. Nhưng mà bây giờ, anh hẳn là cũng nên phải thả tay cô ra rồi.
“Hiện tại, không cho phép anh được nói nữa, đàng hoàng uống cạn chỗ cháo này đi!” Bội Nghi sắc mặt không thay đổi, xoay người lại múc thêm một chén cháo nữa, sau đó cô đi đến bên giường của anh ngồi xuống, giống như là mới vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra hết, chỉ một mực kề muỗng cháo đến bên môi Tần Thiếu Dương.
“Bội Nghi… Em, em không rời đi sao?” Tần Thiếu Dương vừa húp cháo, nhưng vẻ mặt vẫn đầy khát khao nhìn vào người nào đó.
Bội Nghi bình tĩnh nhìn anh một cái, múc một muỗng cháo nữa, cũng không nhanh không chậm đáp lại: “Anh chết, đương nhiên em sẽ đi.”