Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 78: Chương 78: Đá vào mệnh căn của anh




Trong phòng tắm, nước chảy ào ào vào bồn tắm, Đoan Mộc Mộc nhìn nước chảy tới thất thần, trong đầu một lần nữa thoáng qua những chuyện xảy ra với anh, chỉ là cô thế nào cũng không nhớ đến từ mấy cũng không có như trong kế hoạch dự liệu như vậy có thể thoát khỏi anh, ngược lại như con chim nhỏ bị anh nhốt vào trong lồng, không những thế còn bị khóa lại.

"Cô tính để nước chảy ngập bệnh viện sao?" Sau lưng vang lên âm thanh khiến cô giật mình, lúc này Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra nước đã sớm tràn ra khỏi bồn tắm, chảy áo ào đầy sàn.

Tay chân luống cuống đóng vòi nước lại, cô tính đứng dậy dọn dẹp mặt nước đọng, không biết có phải là do ngồi chồm hổm quá lâu hay không, hay là mặt sàn quá trơn, cô quơ tay một cái, cả người lảo đảo, sau đó nghe phịch một tiếng, bi thảm ngã vào trong bồn tắm.

Nước sặc vào trong miệng, cả trong mắt, cô giãy giụa một lát mới nổi lên được, nhưng toàn thân đã ướt đẫm.

"Lãnh An Thần, anh khốn kiếp, anh là cố ý." Đoan Mộc Mộc từ trong bồn tắm bước ra ngoài chuyện thứ nhất chính là xoay người lại mắng anh.

Chỉ cần anh xuất hiện, cô liền không có chuyện gì tốt.

Tay Lãnh An Thần vươn ra chuẩn bị cứu cô vẫn còn giơ giữa không trung, đối mặt với những lời chửi rủa của cô, anh vô tội lắc đầu một cái, "Chuyện này hình như không có liên quan đến tôi đi, tôi đâu có đẩy cô, là tự cô ngã vào trong nước đấy chứ."

Mặc dù nói như vậy, nhưng nếu như không phải anh xuất hiện, thì cô không bị dọa, sẽ không vội vã đứng dậy, như vậy cũng sẽ không ngã xuống.

Anh căn bản là cố ý làm hại cô, muốn cô thất bại.

"Anh lại còn nói chuyện này không liên quan đến anh? Nếu như anh không bước vào, sao tôi bi hù được? Mà tôi không bị hù thì làm sao ngã xuống được? Lãnh An Thần anh chính là cố ý. . . . . ." Đoan Mộc Mộc trách, người cũng đi từng bước một đến trước mặt của anh, cơ thể ướt nhẹp gần như dán lên người anh.

Cơ thể Lãnh An Thần nghiêng về phía sau, nhưng anh nghiêng, cô lại dán chặt, cuối cùng anh không thể lui được nữa, tay chống ra phía sau vách tường, chỉ chỉ cô, nhắc nhở, "Bà xã, cô dán sát tôi nữa sẽ xảy ra chuyện."

"Ra cái đầu anh." Đoan Mộc Mộc một bụng lửa giận, lui về phía sau một bước, chống nạnh, nhưng cô đã hoàn toàn quên mất toàn thân mình bây giờ ướt đẫm, gần như trong suốt.

Áo trên ngực Lãnh An Thần bị cô làm ướt, lạnh lẽo dính vào người, nhưng khi anh nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, lập tức có cảm giác như lửa đốt trong thân thể.

Dưới ánh đèn quần áo Đoan Mộc Mộc ẩm ướt dính vào người, khiến những đường cong mềm mại của cô hoàn toàn hiển lộ ra ngoài thì không nói, ngay cả màu sắc của áo lót cũng có thể thấy được, đây chính là sự hấp dẫn trần trụi a.

Hầu kết không khỏi rung động hai cái, Lãnh An Thần đã miệng đắng lưỡi khô, "bà xã, cô còn cố ý mắng tôi, xem ra cô đang thành tâm khảo nghiệm tự chủ của tôi đấy."

Hít một hơi, Đoan Mộc Mộc mắng anh, "Khảo nghiệm cái rắm, tôi mới không có bản lĩnh đó."

"Đừng không chịu thừa nhận." Âm thanh của Lãnh An Thần trở nên khàn đục, ánh mắt như bị cố định trên người cô không dứt ra ra, vật cứng ở hạ thân đang bành trướng với tốc độ cực nhanh, trướng khiến anh gần như không thể chịu đựng được.

"Ahhhh?" Khi Đoan Mộc Mộc phát hiện ánh lửa trong mắt Lãnh An Thần, mới phát hiện cô có cái gì không đúng, vội vàng bảo vệ mình, "Lưu manh, anh nhìn đi đâu vậy?"

Lãnh An Thần đi tới phía cô, "Dĩ nhiên là nhìn nơi mà cô muốn cho tôi xem."

Đoan Mộc Mộc bị buộc lui về phía sau, cho đến lhi thối lui đến bên cạnh bồn tắm, không còn đường lui nữa, "Anh…, anh còn nhìn nữa tôi móc mắt của anh." Hai tay của cô đưa về phía anh, nhưng lại bị anh nắm chặt.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Đoan Mộc Mộc khắp người run rẩy, một cỗ tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân, "Anh...anh. . . . . ."

"Bà xã, em cố ý ngã vào trong nước, không phải là muốn dùng thân thể ướt át để dụ dỗ tôi sao? Tôi hiểu. . . . . ."

Đoan Mộc Mộc muốn đập đầu vào tường, trời đất chứng giám a, cô thật không có.

Dùng tấm thân ướt át để dụ dỗ anh, trừ phi đầu óc cô có bệnh, hay cô bị điên.

"Cút ngay, tôi không có, không có. . . . . ." Bất chấp tất cả, trước tiên đẩy cái người trước mắt rồi mới nói, chỉ là cô quên mất tay của mình đã bị anh giam cầm, mà trên sàn vừa lúc trơn trợt, cho nên kết quả chính là, phịch một tiếng, cô mang theo anh cùng ngã vào trong bồn tắm.

Vì sợ sặc nước, nên theo bản năng cô túm chặt anh, kết quả hai tay cứ như vậy ôm cổ anh, hai chân cũng kẹp eo anh, tư thế như vậy vô cùng mập mờ.

Anh từ bên trên nhìn xuống cô, giữa đôi mắt xinh lộ ra tia sáng mềm mại, mang theo dục vọng bị lay động, "Bà xã, bây giờ cô còn dám nói không có?"

Hả?

Đoan Mộc Mộc phát hiện tư thế này của mình thật sự khiến người khác nghĩ sai, theo bản năng muốn buông tay, nhưng mới vừa buông lỏng, cơ thể lại ngã vào trong nước, làm hại cô chỉ có thể nữa lần ôm chặt anh, ấp úng giải thích, "Tôi...tôi sợ rơi vào trong nước. . . . . ."

Lời của cô còn chưa dứt, trên môi đã nóng lên, bàn tay to của anh cũng cách lớp áo xoa nắn nơi mềm mại anh thèm thuồng đã lâu.

"A, đau?" Cô thét lên ngăn cản, đồng thời trừng mắt về phía anh .

Động tác của Lãnh An Thần ngừng lại, con ngươi sâu như nước nhìn cô chằm chằm, vừa hấp dẫn vừa mang đầy dục vọng, dường như lại mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, "Đau?"

". . . . . ." Đoan Mộc Mộc giật mình, ah, suýt nữa tiết lộ bí mật, tuyệt đối không thể cho anh biết người phụ nữ tối hôm qua là mình, nếu không thì không biết anh sẽ nhạo bang cô như thế nào.

Vì vậy, Đoan Mộc Mộc nhếch miệng lên, mắng, " Lãnh An Thần, anh chiếm tiện nghi của tôi, vô sỉ?"

Tròng mắt đẹp nheo lại, lộ ra ánh sáng nguy hiểm, "Mắng đi, em càng mắng tôi lại càng hưng phấn, lại càng muốn em."

Từng chữ này của anh giống như là cắn răng mới nói ra được, Đoan Mộc Mộc không khỏi rùng mình, có chút hối hận vì đã chọc giận anh, bởi vì cô hiểu rất rõ người đàn ông này.

"Cái đó, anh buông tôi ra. . . . . . Tôi sẽ không mắng anh." Đoan Mộc Mộc cố gắng nói ra điều kiện.

Lãnh An Thần sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô, tà ác cười một tiếng, lại dùng vật to lớn của mình đỉnh vào cô, "đã muộn."

"Anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc gần như muốn mắng theo bản năng.

"Em mắng a, cái miệng trên nhỏ nhắn này mắng nhiều quá nên nghiện, một hồi tôi sẽ xử lý cái miệng nhỏ nhắn ở phía dưới của em cho nghiện giống vậy luôn." Lãnh An Thần dùng vật nóng rực của mình mài cô, tối hôm qua anh một lần lại một lần yêu cầu cô đến đau đớn, bây giờ dưới sự ma sát lại đau trở lại.

Cơ thể Đoan Mộc Mộc căng thẳng, "Lãnh An Thần, anh không thể đụng tôi, không thể. . . . . ."

"Tại sao không thể?" Dù là cách hai tầng quần áo, nhưng gần như anh đã nhìn thấu tới đỉnh nhọn của cô.

Người đàn ông này thật đúng là một kỹ nam, lúc nào cũng nghĩ đến loại chuyện đó.

"Bởi vì…." Tiểu não Đoan Mộc Mộc nhanh chóng bay lộn, "Bởi vì anh bẩn, trên người anh có vi khuẩn, phụ nữ của anh nhiều như vậy, ai biết họ có bệnh hay không, ai biết anh có bị họ truyền bệnh hay không? Tôi không muốn bị dính bệnh đường sinh dục. . . . . . A. . . . . ."

Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc suy nghĩ tới điều này mà thấy buồn nôn, đột nhiên bị xoay lại, cả người cô bị Lãnh An Thần ép vào bồ rửa mặt lạnh lẽo, chẳng những thế tư thế kia còn là nằm.

"Lãnh An Thần, anh muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc hốt hoảng muốn né ra, nhưng anh đã cố định cô lại, anh dùng vật lửa nóng của mình chống đỡ lên đùi cô, càng thêm dùng ngón tay trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.

Tay của anh thăm dò vào dưới váy cô, trực tiếp vén ra quần lót.

"Đừng!" Đoan Mộc Mộc sợ hãi bắt tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là gấp gáp hay là thẹn thùng, đã đỏ lên .

"Bảo bối, một hồi em sẽ xin tôi . . . . . ." Trên gương mặt tuấn dật của Lãnh An Thần đều là tà khí, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Đoan Mộc Mộc lắc đầu như lắc trống, "Tôi không muốn, đừng. . . . . . Lãnh An Thần, anh muốn phụ nữ sao, tôi sẽ giúp anh gọi, Lăng Như Ý hoặc là Lam Y Nhiên đều được, anh buông tôi ra, buông ra. . . . . . A. . . . . ."

Nghe được cô lại muốn đẩy anh cho người phụ nữ khác, những tức giận đè nén trong lòng lập tức lại bùng lên như lửa đốt, tay của anh trực tiếp chui vào trong áo cô, xâm nhập vào nơi mềm mại của cô, lật khuấy lên

"Ai tôi cũng không cần, chỉ cần em, chỉ cần em. . . . . ." Anh dán chặt bên tai của cô, thốt ra từng chữ từng chữ âm u lạnh lẽo, giống như là ác ma.

Xúc cảm căng đầy, dù là cách một lớp quần áo, nhưng cũng làm cho người ta hít thở không thông, Lãnh An Thần cảm thấy ngọn lửa bên trong cơ thể lại bắt đầu cháy lên, ngón tay chui vào bên trong vạt áo ướt nhẹp của cô, nhẹ nhàng dùng sức, áo ngực bị đẩy ra, hai luồng tròn vo kiêu ngạo giống như được phóng thích nảy bật ra, trắng như vậy, thẳng đứng như vậy, đặc biệt là đỉnh núi này

Đỉnh núi màu hồng mềm mại làm cho người ta thật muốn một ngụm nuốt vào.

Ánh mắt Lãnh An Thần bỗng nhiên tối xuống, anh là một người nghĩ đến là làm, cúi đầu, ngậm vào đỉnh nhọn mềm mại kiều diễm này. . . . . .

Một cỗ tê dại như điện từ ngực lan tới toàn thân, Đoan Mộc Mộc thiếu chút nữa hét ra tiếng, từ trước đến giờ cô đều rất nhạy cảm, nhất là vị trí ngực quả thật chính là chốt mở thân thể cô, chỉ cần vừa chạm vào, là có thể mở cảm xúc toàn thân cô.

Đại não trống rỗng như thiếu dưỡng khí, chỉ có một ánh sáng trắng đang nhấp nháy, Đoan Mộc Mộc giống như một con cá bị ném lên bờ, muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thể, cho đến khi có một vật nóng bỏng chống đỡ vào nơi mềm mại bị anh hành hạ tối hôm qua, ý thức của cô mới trở về vị trí cũ.

Đoan Mộc Mộc không chịu nổi anh thô lỗ như vậy, càng không chấp nhận nổi buổi sáng anh vẫn còn cùng người phụ nữ khác triền miên qua, cũng không biết hơi sức ở đâu ra, cô giãy giụa xoay người lại, hướng về phía chỗ kín của Lãnh An Thần nặng nề đá một cái.

"A ——" trong không khí truyền đến tiếng đàn ông kêu thảm thiết.

Đoan Mộc Mộc chạy đi, vừa lung tung sửa sang lại quần áo đã bị anh làm cho rối loạn, vừa mắng, "Anh chiếm tiện nghi của tôi, hôm nay tôi sẽ là người phụ nữ thay trời phế bỏ cái vật bẩn thỉu đó của anh, để cho anh sau này không còn gieo họa hại người nữa."

Tựa vào bồn rửa mặt, sắc mặt người đàn ông càng ngày càng trắng, cuối cùng cơ thể cũng chậm rãi ngã xuống, thấy như vậy, trong lòng Đoan Mộc Mộc căng thẳng, nhưng nhớ ra anh rất giảo hoạt, lại xem thường hừ một tiếng, "Lãnh An Thần, anh đừng giả bộ."

Cho đến trong không khí truyền đến tiếng “phịch” một cái, Lãnh An Thần ngã nhào trên sàn, cả người đau đớn uốn éo thành một cục, cô mới phát giác có cái gì không đúng.

"Này, này. . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhìn anh kêu lên vài tiếng, thấy anh không có phản ứng, Đoan Mộc Mộc mới hoảng hồn.

Trời ạ, cô sẽ không một cước thật sự phế anh chứ?

Thật ra thì cô chỉ muốn dạy dỗ anh một chút mà thôi.

Xong rồi, xong rồi. . . . . .

Lần này thật sự xong rồi?

"Còn không gọi bác sĩ nữa hay sao?" Người đàn ông nằm dưới đất, thấy cô còn đứng tại chỗ ngây ngô, khổ sở gầm nhẹ.

"A, được . . . . ." Đoan Mộc Mộc xoay người, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại ngừng lại, "Lãnh An Thần, là anh làm tôi bực, tôi mới đánh anh, chuyện này không thể trách tôi, không. . . . . ."

"Đi gọi bác sĩ! " Anh rống lên, người phụ nữ đáng chết, trong lúc này mà còn nói với anh những lời như thế.

"Được, . . . . . Người mau tới a, bác sĩ mau tới a. . . . . ." Ngoài cửa truyền đến tiếng cô hét chói tai.

Lãnh An Thần co quắp, hai tay gắt gao bảo vệ giữa hai chân của mình, anh dám thề nếu như cô phá hủy tiểu huynh đệ của anh, anh sẽ muốn cô dùng cả đời để hoàn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.