Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 190: Chương 190: Lần chia lìa cuối cùng




Thế nào cũng không nghĩ đến là anh?

Không phải anh biến mất ư? Không phải là không muốn gặp lại cô sao?

Cô cho là anh quên mình…

Nhưng không nghĩ đến anh lại xuất hiện, hơn nữa còn để cho lòng cô cuồng loạn, thậm chí có chút luống cuống, giống như người vợ vượt tường bị chồng tóm gọn, mỗi một sợi thần kinh đều đông cứng.

Một tuần không thấy anh, cô không chỉ giận dữ mắng anh một lần ở trong lòng, nhưng giờ phút này nhìn nhau, mới phát hiện tâm vẫn mong đợi, bởi vì trong lúc cô bối rối, nhìn thấy anh vẫn là vui sướng.

Có điều cô đều không thể biểu hiện tâm tình, chỉ có thể đè nén thật sâu!

Bởi vì, cô đã ‘quên’ anh rồi!

Cô đã không nhớ nổi anh, cho nên không thể có bất kỳ biểu hiện nào, hiện tại tốt nhất liền xoay người sang chỗ khác, làm như không thấy anh.

Nhưng chẳng biết tại sao, hai chân cô giống như là bị ghim, thế nào cũng không hoạt động được, đầu cũng cứng đờ, căn bản không cách nào chuyển động, chỉ có thể xoắn chung với nhau, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay…

Không biết là đau hay khổ sở, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, giống như là muốn hít thở không thông.

“Mộc Mộc…” Người hôn mê, cũng không biết tình huống, nhẹ kêu một tiếng, một tiếng này giống như là cọng cỏ cứu mạng, lập tức kéo cô gần như muốn chết chìm về đến bên bờ.

Cô vội vã quay đầu lại, xoay người đi nhìn, mà lúc này tay Khang Vũ Thác vô ý thức nâng lên bắt được cô, “Mộc Mộc…”

Khang Vũ Thác rất khó chịu, anh gọi cô, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, Đoan Mộc Mộc nhìn vậy, vội vàng cầm ngược anh, “Vũ Thác, tôi ở đây… Anh kiên trì một lát, bác sĩ lập tức tới ngay.”

Giờ phút này, cũng không để ý người phía sau, cô dịu dàng an ủi Khang Vũ Thác.

Ánh mắt sau lưng giống như nổi băng, nhìn chòng chọc vào bọn họ nắm tay tại một nơi, từ lúc tiến vào, anh cơ hồ muốn điên rồi, bởi vì anh thấy cô cư nhiên mặc đồ ngủ, tùy tiện ở phòng đàn ông.

Đáng chết!

Cô thế nhưng tùy tiện như vậy? Hay là quan hệ giữa cô và Khang Vũ Thác đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của anh?

Lãnh An Thần chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả lý trí cũng không thấy nữa, anh không dám nghĩ tới, sải bước đi về phía cô gái kia ––

Tay Đoan Mộc Mộc từ trên đầu Khang Vũ Thác chuyển qua cổ, mới phát hiện anh càng lúc càng nóng, trái tim nhất thời khó chịu giống như rán dầu, “Vũ Thác, anh chờ một chút, tôi giúp anh dùng nước đá chườm…”

Cô xoay người đi cầm túi chườm nước đá, nhưng tay nắm túi chườm nước đá còn chưa đụng vào Khang Vũ Thác thì đã bị túm lấy, tay nhất thời run một cái, túi chườm nước đá rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang bịch.

Chóp mũi có hơi thở phái nam nồng đậm nhào tới, mang theo lạnh lẽo, cô không cần nhìn cũng biết là ai?

Tâm, chợt đau nhói, tựa như hơi thở của anh mang độc, chỉ cần vừa đụng đến, sẽ khiến người ta đau đến không muốn sống.

Đúng, loại đau này so lúc trước còn nồng đậm hơn.

Đoan Mộc Mộc cắn môi, ngước mắt lạnh lùng nhìn anh, “Buông tay! Cái người này, tại sao anh âm hồn bất tán như vậy!”

Vừa nói vừa kịch liệt giùng giằng, nhưng bàn tay nắm cô không rời chút nào cũng không chịu buông ra nửa phần, cô cảm giác cổ tay mình sắp bị bóp mất da.

“Cùng anh về nhà!” Anh mở miệng, âm thanh mang theo đè nén làm cho người ta không thở nổi, mà mấy chữ này khiến Đoan Mộc Mộc thiếu chút nữa rơi xuống nước mắt.

Nhà?

Anh còn nhớ rõ có nhà ư?

Bọn họ còn có nhà sao? Chẳng lẽ anh quên rồi, nhà của bọn họ đã bị anh phá hủy.

Mặc dù ly hôn là cô nói ra, nhưng cũng là anh ép, mặc dù lúc ấy cô tha thứ cho anh, nhưng trải qua nhiều chuyện thị phi, cô thật không còn kiên cường.

Cảm giác chua xót xông tới từ ngực, trực trào cổ họng, rất khổ, rất rát…

Độc ác, cô gạt bỏ tay anh lần nữa, “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì? Tôi từng nói với anh rồi, tôi không biết anh…anh không cần trở lại quấy rầy tôi… Hiện tại bạn trai tôi ngã bệnh, tôi muốn chăm sóc anh ấy, anh đi…”

Giọng Đoan Mộc Mộc sắc lạnh, như mũi tên vót nhọn thẳng tắp đâm về phía Lãnh An Thần!

Cô đang nói cái gì?

Bạn trai?

Hai chữ này, giống như trái bom, nhất thời khiến tất cả lý trí của Lãnh An Thần nổ tung không thấy.

Bây giờ mặt Lãnh An Thần đã không chỉ đen nữa, mà đen tuyền như tượng đá bị cải tạo…

Được, thật tốt!

Anh mới rời đi mấy ngày, cô đã thành bạn gái người khác, xem ra mềm mại với cô thì không được, không phải cô quên anh sao? Vậy anh sẽ dùng chút thủ đoạn để cho cô nhớ anh là ai?

Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy ngang hông căng thẳng, sau đó bị anh đặt lên đầu vai, sau đó nữa là khiêng cô đi ra ngoài, lúc này, người làm nữ vừa lúc mang theo bác sĩ đi vào, cũng bị một màn trước mắt hù.

“Đoan tiểu thư…” Người làm nữ gọi cô.

Nhìn người làm nữ sợ hãi, nghĩ tới bệnh tình của Khang Vũ Thác, Đoan Mộc Mộc không kịp bận tâm nguy hiểm của mình, vội vàng nói, “Mau xem bệnh cho Vũ Thác, thương thế của anh ấy vô cùng nặng, mau!”

Bước chân của Lãnh An Thần cũng không có dừng lại, vẫn đem cô khiêng ra biệt thự Khang Vũ Thác, ném cô lên trên xe.

“Khốn kiếp, anh thả tôi, tại sao anh đối với tôi như vậy…” Cô vừa mắng, vừa đánh hướng anh, nhưng anh tựa như tượng đá, không nhúc nhích, chỉ có tay cầm tay lái càng ngày càng chặt.

“Dừng xe, anh dừng xe!” Không đánh nổi anh, Đoan Mộc Mộc lại kéo cửa xe, nhưng ngay từ lúc lên cửa xe đã bị anh khóa lại toàn bộ, Đoan Mộc Mộc vốn không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho anh đem cô đi, càng mang càng xa.

Xe cuối cùng dừng ở nhà trọ bọn họ từng ở, Đoan Mộc Mộc sững sờ, anh đã ôm lấy cô.

Nhớ tới anh đã từng, lòng Đoan Mộc Mộc chợt đau…

“Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Anh buông tôi ra!” Cô bài xích, tiếp tục đánh đạp anh, nhưng phản kháng của cô cũng không thể ngăn cản cái gì, anh ôm cô một đường vào thang máy, cuối cùng đến gian phòng, vứt cô ở trên giường lớn.

Cô sợ, vừa muốn co rúm, thân thể cao lớn của anh đã đè lại, hô hấp gấp gáp phun trên mặt cô, mang theo nguy hiểm, để cho tóc gáy đều bị dựng lên.

“Lãnh An Thần, anh muốn làm gì? Anh…”

Cô run rẩy chất vấn, thân thể không ngừng co rúc, hình như muốn thoát đi, nhưng lời nói một nửa, liền bị cắm ở trong cổ họng, bởi vì cô nghe được anh mở miệng hỏi, “Nhớ lại tên của anh? Nhớ ra rồi?”

Hư, cô sợ, cư nhiên quên chuyện mình mất trí nhớ, đang chuẩn bị phủ nhận, tuy nhiên trên mặt như bị phỏng, tay anh vuốt mặt cô, dịu dàng, giống như vuốt búp bê dễ vỡ.

Anh cách cô rất gần, gần đến trong con ngươi anh rõ ràng ảnh ngược ra cô hốt hoảng, rõ ràng khắc sâu, giống như là cô sớm bị anh khắc vào trong.

Một tích tắc này, Đoan Mộc Mộc chỉ có cảm giác oán hận giống như là bị một cây dao chặt đứt…

“Em vốn không quên anh, em chỉ là muốn trừng phạt anh… Anh không trách em, là trước kia anh làm quá nhiều chuyện thương tổn em” Giọng anh thật thấp, quanh quẩn ở bên cạnh cô, “Mộc Mộc, em trừng phạt anh thế nào đều được, chỉ đừng nói quên anh, chớ đẩy anh ra!”

Nói xong, âm thanh của anh thấp xuống, cuối cùng chìm vào hô hấp của cô, môi anh đặt lên môi cô, đụng chạm nhẹ nhàng, không có xâm nhập, chỉ hôn.

Hôn trong tối mờ, làm cho người ta run rẩy, để cho cô không cách nào cự tuyệt.

Trong mắt anh nồng đậm đau thương như sương mù dày đặc tan ra, để cho cô không nhìn được nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó nước mắt bị ép ra ngoài, sau đó cũng không ngừng được.

Cảm thấy cô run rẩy, anh mới dừng lại, “Mộc Mộc, thật xin lỗi, anh không cố ý…”

Anh càng nói, cô càng khổ sở, cuối cùng vùi đầu vào trong gối, khóc huhu ra thành tiếng, “Lãnh An Thần, em hận anh, em chán ghét anh… Đều là bởi vì anh, em mới có thể bị khi dễ, nếu như không biết anh thì thật tốt…”

Cô nhớ lại một màn bị Lãnh An Đằng cởi hết quần áo, mặc dù cậu ta cũng không làm cái gì với mình, nhưng cô vẫn không thể tiếp thu nổi!

Cô cảm thấy mình dơ bẩn, bị một người đàn ông khác làm dơ, thế nhưng đều bởi vì người người đàn ông trước mắt.

“Hận đi, anh nên bị hận!” Anh ôm lấy cô, hôn nước mắt, hôn môi cô, tay cô đánh anh, anh lại không trốn không tránh, nếu như đánh anh có thể làm cho cô dễ chịu hơn, anh nguyện ý bị cô đánh, cũng tốt hơn cô nói không biết anh, nói cô là bạn gái Khang Vũ Thác.

Cũng may anh không có tin, cũng may anh không có buông tha!

Anh vì mình kiên định mà mừng rỡ, động tác hôn cô cũng càng ngày càng kích động, Đoan Mộc Mộc lại né tránh anh, “Anh buông em ra, em muốn trở về!”

Lãnh An Thần dừng lại, tiếp liền hiểu rõ cái gì, hai mắt mới chứa đầy dịu dàng, thoáng chốc lại âm u tàn bạo, “Đây là nhà của em, anh là người đàn ông của em, em muốn đi đâu?”

Đoan Mộc Mộc nghĩ đến Khang Vũ Thác vẫn còn bị bệnh nặng, một tay đẩy anh ra, “Lãnh An Thần, anh không cần hồ đồ, Vũ Thác vẫn còn bị bệnh, em muốn đi chăm sóc anh ấy!”

Cái tên Khang Vũ Thác này, giống như là một quả độc chẳng biết lúc nào đâm vào máu Lãnh An Thần, theo anh hô hấp, lưu động toàn thân.

Cô là cô gái của anh, nhưng bây giờ hễ mở miệng là muốn chăm sóc người đàn ông khác, anh không cho, kiên quyết không cho!

Đoan Mộc Mộc nhân cơ hội tránh thoát anh, vừa sửa sang lại y phục, vừa chạy ra cửa, nhưng không đi được hai bước, thân thể đã bị cánh tay có lực lôi trở về, chóp mũi cô đụng vào bờ vai anh, vừa mỏi vừa đau, để cho cô lập tức cả giận.

“Lãnh An Thần, anh buông em ra… Em nói cho anh biết, hiện tại em muốn đi chăm sóc Khang Vũ Thác, anh buông tay!”

Cô không biết lời nói này có bao nhiêu lực sát thương đối với anh, để cho anh sợ hãi thế nào.

Cô là của anh, ai cũng không thể cướp cô đi!

Đáy lòng có một âm thanh đang kêu gào, vì vậy anh cũng không để ý cái gì, cúi đầu hung hăng hôn cô.

Hai thân thể dính sát, không có một khe hở, cô cảm thấy phía dưới giống như chày sắt, toàn thân nhất thời run rẩy, cô đá vào anh, muốn đẩy anh ra, tựa như không thể nào.

Thân thể anh giống như là một tòa núi lớn, vững vàng đè xuống cô, bàn tay càng thêm điên cuồng xé rách y phục của cô…

Đoan Mộc Mộc ngu nữa cũng biết anh muốn làm gì?

Nhưng tại sao có thể?

Bọn họ đã ly hôn!

“Buông em ra, anh không thể đụng em, chúng ta ly hôn…” Cô thét chói tai nhắc nhở anh.

Anh thế nhưng lại cười, “Mộc Mộc, chúng ta là giả ly hôn, em chính là của anh đấy!” Nói xong, hai chân dùng sức đỡ lấy, đột nhiên tách cô ra, sau đó anh thẳng tắp vọt vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.