Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 164: Chương 164: Lần đầu tiên hỏi cho rõ




Nụ hôn nóng bỏng không thể cưỡng lại kết thúc, Đoan Mộc Mộc giống như người chết đuối, chỉ có thể níu lấy người đàn ông bên người, hình như làm vậy mới có thể làm cho mình không chìm xuống, thế nhưng một cái hôn cũng không đại biểu cho cởi bỏ tất cả.

“Về sau phải nghe lời biết không? Không cho một mình đi ra ngoài, nguy hiểm như vậy tuyệt đối không được xuất hiện lần nữa” Anh nói bá đạo, nếu như là trước kia, Đoan Mộc Mộc sẽ cảm thấy thích, nhưng bây giờ chỉ có ghét.

“Nguy hiểm? Anh cũng sợ em gặp nguy hiểm ư?” Đoan Mộc Mộc tránh ra từ trong ngực anh, mặc dù cô hết sức không muốn xa rời cái ôm trong ngực này, nhưng nghĩ đến cô gái khác đã từng nằm qua, còn dư lại chỉ có ghê tởm mà thôi, “Thời khắc anh đánh em một cái tát, sao không cảm thấy em sẽ gặp nguy hiểm?”

Gương mặt tuấn tú của Lãnh An Thần rõ ràng căng cứng, trong tròng mắt đen tràn ra khổ sở không cách nào nói rõ, không phải giải thích, chỉ nói, “Anh biết rõ không nên!”

Biết không nên, nhưng một cái tát kia còn đánh xuống, anh đang giải thích với mình ư?

Thật là buồn cười!

“Anh và cô ta đi khách sạn đặt phòng?” Đoan Mộc Mộc lại hỏi.

Anh sững sờ, tức thì gật đầu một cái, “Hôm đó quá muộn, hơn nữa thân thể cô ấy…”

“Đủ rồi!” Đoan Mộc Mộc chợt cắt đứt lời anh, ngón tay rủ xuống trên chăn siết chặt từng cây một, hình như muốn đem bóp nát cái chăn.

“Sự thật không hề giống như em nghĩ, thật ra thì anh và cô ấy cũng không hề làm gì cả.” Lãnh An Thần giải thích.

“Không thể không làm, làm được một nửa nhỉ?” Nhớ tới lời ngày đó Tần Quỳnh từng nói, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện ra tim mình đau, đau giống như bị người nào cắt.

“Mộc Mộc…” Lãnh An Thần khẽ gọi cô một tiếng, trong giọng nói bao hàm đè nén, cũng làm cho người ta không hiểu đè nén này là vì cái gì.

Giờ phút này ngay cả nhìn anh một cái Đoan Mộc Mộc cũng không muốn, đêm đó anh về nhà muốn cô, cũng bởi vì không có được thỏa mãn từ trên người người đó, còn có cái gì hơn ghê tởm nhục nhã chứ?

“Anh lấy em là bởi vì em giống cô ta sao?” Đoan Mộc Mộc lại hỏi, hôm nay cô muốn hỏi cho rõ tất cả.

Ánh mắt Lãnh An Thần rơi vào trên mặt của cô, thật ra thì ánh mắt của cô và Tần Quỳnh thật sự có chút giống, đặc biệt là chỗ đuôi mắt, hơi cong lên, lộ ra luồn sức mạnh linh hoạt, nhưng không phải đáp án trong lòng anh, bởi vì lúc ban đầu cưới cô căn bản không phải ý nguyện của anh.

“Chớ càn quấy nữa!” Lãnh An Thần đi tới, tay hạ xuống đỉnh đầu của cô, đáng tiếc một giây kế tiếp đã bị cô né tránh.

“Em càn quấy?” Đoan Mộc Mộc hừ lạnh, “Anh kiếm phụ nữ bên ngoài lại nói em càn quấy, Lãnh An Thần, tại sao anh không dám trả lời em?”

Cô nhìn anh, giọng của người gây sự.

Chân mày Lãnh An Thần nhíu lên, “Còn phải hỏi sao? Em nên rõ ràng, thời điểm ban đầu kết hôn là em muốn gả chứ không phải anh muốn cưới…”

Nháy mắt, bên trong phòng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được giọng nói máu chảy qua mạch máu.

Đúng vậy, vì cớ gì mà cô lại quên mất hôn nhân của bọn họ được xây dựng trên cơ sở một trò đùa, hơn nữa còn là cô muốn gả cho anh, anh căn bản cũng không cam tâm tình nguyện.

Thấy trên mặt cô hiện lên nụ cười giễu cợt, anh mới ý thức được mình nói cái gì, vươn tay ra cũng không dám đụng cô, e sợ cô né tránh giống như con nhím, “Mộc Mộc…”

“Em hiểu rồi, anh đều không cần phải nói cái gì nữa cả!” Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Ngay cả tư cách làm thế thân em cũng không có, có đúng hay không? Là em quá không biết tự lượng sức mình, anh đi đi, đi cùng cô gái trong lòng anh mà không phải ở chỗ này lãng phí thời gian của em.”

Nói xong, cô liều mạng kéo chăn lên che mình lại, Lãnh An Thần cũng không có đi, vẫn đứng đó, cũng không biết đứng bao lâu, Đoan Mộc Mộc mới nghe được tiếng mở cửa, tiếng khóc bị cô đè nén mới trút ra ––

Ngoài cửa, nghe cô khóc thút thít, tim Lãnh An Thần như bị dao cắt.

Quan hệ của bọn họ bị một cái tát của anh đánh về điểm khởi đầu, nhưng cô vĩnh viễn không biết một cái tát đánh vào trên mặt cô, lại đau ở trong lòng anh.

Đoan Mộc Mộc khóc xong thì ngủ, trong mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì mềm mại lướt qua mặt mình, giống như là lông vũ, rồi lại không giống, bởi vì lông vũ không có nhiệt độ, hơn nữa nhiệt độ kia rất quen thuộc, giống như là bảo bối đã mất đi, dù cách nhiều năm gặp lại, vẫn cảm giác được.

Cô muốn dính về hướng nhiệt độ kia, dính qua…

“Mộc Mộc” Thấy bộ dáng cô không muốn xa rời mình, Tô Hoa Nam không nhịn được khẽ kêu.

Đã bao lâu không có như vậy?

Sau khi anh rời khỏi cô, cô luôn tràn đầy phòng bị với anh, không còn dính anh giống như vậy, tựa như mèo nhỏ tìm kiếm bảo vệ.

Tay của anh vuốt khuôn mặt cô, tất cả đều vẫn như sáu năm trước, một tích tắc này, Tô Hoa Nam có loại ảo giác, đó chính là thời gian chưa bao giờ rời đi, cũng như bọn họ chưa từng tách ra, cô cũng chưa từng lập gia đình, cô vẫn luôn là cô gái ở lớp tự học buổi tối, lén lút đứng ở chỗ cây đa lớn dưới bãi tập sân trường đợi mình.

“Mộc Mộc” Anh lại kêu, đầu cúi xuống, nhìn môi cô, nhớ tới tình cảnh khi đó sau khi tự học xong len lén núp sau cây đa hôn.

Môi của cô ngọt mềm, giống như bánh dẻo mới ra lò, hiện tại mỗi lần nhớ tới cũng sẽ làm anh cảm thấy đó là mùi vị tuyệt nhất trên đời.

Hơi thở của cô như lan, môi đỏ mọng đang ở trước mắt, Tô Hoa Nam cảm giác máu giống như sôi trào, ào ào dâng trào…

“An Thần” Vào lúc môi anh sắp dán lên cô thì cô chợt động, lẩm bẩm kêu, nháy mắt, tất cả tốt đẹp cũng đột nhiên ngừng lại.

“An Thần…” Cô lại kêu, hoàn toàn không biết giờ phút này trái tim Tô Hoa Nam bỗng bị ném xuống từ trên mây, hình như muốn rơi vào vực sâu không đáy.

“An Thần, chớ đi!” Tay của cô mạnh mẽ dùng sức, bấm vào cái gì, cuối cùng bỗng dưng mở mắt ra, mới đầu hoàn toàn mơ hồ, nhưng dần dần rõ ràng…

“Tô Hoa Nam!”

Cô rốt cuộc thấy rõ, trong mộng cô nhìn thấy Lãnh An Thần muốn hôn mình, tuy nhiên nó bị Tần Quỳnh níu lại, lập tức túm lấy, cô sợ kêu anh.

Đoan Mộc Mộc nhìn mặt anh ta gần trong gang tấc, khiếp sợ né tránh, nhưng ngón tay lại dính chặt, cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào ngón tay mình bấm vào trong thịt anh, một mảnh da thịt nhỏ đang rướm máu.

“Thật xin lỗi, tôi…” Máu đỏ kích thích thần kinh của Đoan Mộc Mộc, tất cả đều trở lại thực tế, “Tôi gọi y tá xử lý giúp anh.”

Nói xong, sẽ phải ấn chuông trên đầu giường lại bị Tô Hoa Nam ngăn lại, “Không cần!”

“Nhưng anh chảy máu…” giọng nói của Đoan Mộc Mộc run rẩy, chóp mũi còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Anh đau chính là trái tim” Tô Hoa Nam rút tay ra, cầm lấy khăn giấy đặt trên vết thương, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Mộc.

Đối mặt với ánh mắt của anh, còn có một câu nói như vậy, Đoan Mộc Mộc cũng không nói ra cái gì, không khí lập tức trở nên lúng túng.

Một hồi lâu Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới cái gì, nhìn ra cửa hỏi, “Sao anh lại tới đây?”

Tô Hoa Nam ngồi vào một bên sofa, hai chân bắt chéo tự nhiên, “Là Anmi làm em bị thương, tại sao anh không thể đến?”

Anh thế nhưng biết, mà không giống như Lãnh An Thần mở miệng muốn chất vấn cô, đây chính là khác nhau, nếu thật quan tâm cô thì cũng không hỏi cô thế nào, mà mình tự mình điều tra xem cô đã trải qua cái gì.

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, nói thật dù bị Anmi đẩy, nhưng cũng không hận cô ta, “Không nên trách cô ấy, thật ra thì tôi cũng không tốt.”

Ánh mắt Tô Hoa Nam rơi vào trên mặt Đoan Mộc Mộc, hình như thật bất ngờ đối với lời giải thích của cô, đúng, lời này không giống như là cô nói, ở trong ký ức, Đoan Mộc Mộc chưa bao giờ là người có thể chịu một chút uất ức, lúc đi học, người nào nói cô một tí cũng không được, cô nhất định tranh luận phải trái với kẻ đó, nhất định phải khiến người ta nhận sai nói xin lỗi.

Hôm nay, Anmi thiếu chút nữa hại cô mất đi đứa bé, ấy vậy mà cô lại nói mình không tốt, đây căn bản không phải Đoan Mộc Mộc anh biết.

Là thời gian thay đổi cô, hay là người kia làm cô trở nên dễ dàng tha thứ, thậm chí là chịu đựng uất ức?

Tô Hoa Nam buộc chặt từng ngón tay, môi mỏng khẽ mở, khạc ra một câu càng làm cho Đoan Mộc Mộc khiếp sợ, “Anh chia tay với cô ấy rồi!”

Đoan Mộc Mộc giống như là nghe không hiểu, gật đầu một cái, nhưng lát sau liền trợn to hai mắt, “Anh nói cái gì?”

“Anh sẽ không ở cùng cô gái có lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn độc ác như thế” Tô Hoa Nam lại nói.

“Nhưng cô ấy không biết tôi mang thai, cô ấy cũng không cố ý” Đoan Mộc Mộc muốn giải thích, cũng thấy kiên quyết trong mắt Tô Hoa Nam thì im bặt.

“Mấy ngày nữa anh sẽ đưa cô ấy đi, về sau cô ấy sẽ không lại đến tổn thương em nữa!” Tô Hoa Nam đứng dậy, đi về phía cô, “Mộc Mộc, nếu anh không thể bảo vệ em cũng sẽ không cho phép người khác tổn thương em.”

Ngoài cửa sổ trời chiều chẳng biết hoàn toàn chìm vào chân trời tự lúc nào, thế giới tối mịt, Tô Hoa Nam chìm ở trong ánh sáng này, cũng càng nhìn không rõ.

“Hoa Nam…” Vào lúc anh sắp đi, Đoan Mộc Mộc gọi anh, rồi lại trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Phảng phất như cảm thấy tâm tư của cô, anh đi tới, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên trán cô, sau đó nói câu: “Sống tốt nhé!”

Anh đi, tất cả đều yên tĩnh trở lại, nhưng tim Đoan Mộc Mộc lại không thể.

Tô Hoa Nam chia tay với Anmi, làm sao có thể? Lúc này Đoan Mộc Mộc mới cảm giác mình cần phải thứ gì đó.

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra, cô cho là Tô Hoa Nam trở lại, vội vàng nói, “Hoa Nam, anh đừng như vậy…”

Thanh âm bị dáng người ngăn lại, bởi vì cô nhìn thấy người tới không phải Tô Hoa Nam, mà là Tần Quỳnh, mặc dù cô ta cũng mặc đồng phục bệnh nhân, nhưng khí thế cao cao tại thượng kia cũng không giảm bớt.

“Tôi còn tưởng rằng cô thánh khiết thế nào, hóa ra cũng chỉ có thế!” Tần Quỳnh mở miệng chính là châm chọc, “Vừa bá chiếm An Thần, vừa không rõ ràng với chú hai anh ấy, Đoan Mộc Mộc, tại sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy?”

Tấm màn che giữa các cô đã bị xé ra, cho nên hiện tại nói gì đều trần trụi trắng trợn, không cần phải che giấu nữa.

“Cấm cô nói bậy” Đoan Mộc Mộc chột dạ, “Quan hệ giữa tôi và Hoa Nam không giống như cô nghĩ.”

“Không phải anh ta hôn cô sao?” Tần Quỳnh nhanh chóng nói tiếp khiến Đoan Mộc Mộc tắt tiếng.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen hoàn toàn, trong phòng bệnh không còn một chút ánh sáng, Tần Quỳnh đứng ở nửa bước xa hướng về, nhưng trong mắt cô ta lại sáng quắc, sáng làm cho người ta hoảng hốt.

“Cô buông tay đi!” Tần Quỳnh mở miệng, giọng nói lại trầm xuống, ít gây sự hơn lúc trước, “Quá khứ giữa tôi và An Thần ai cũng không thể thay thế, hai người cùng ăn một chén bột đậu, vì có thể gặp mặt nhau, anh ấy tình nguyện đứng ở trong mưa to bị xối cả đêm, còn vì đưa một phần quà tặng, anh ấy đi rửa chén đĩa cho người ta, đôi tay lạnh cóng nứt ra…”

Trước mắt Đoan Mộc Mộc hiện ra những tình cảnh này, nhưng chung quy lại cũng không cách nào đem những thứ kia gắn với Lãnh An Thần, anh là một người kiêu ngạo, ở trong mắt của Đoan Mộc Mộc, cuộc đời anh có những thứ tốt nhất, mà sẽ không phải ăn một chút khổ, nhưng Tần Quỳnh lại nói như vậy.

Mục đích của cô ta là cái gì đã rất rõ ràng, mặc dù Đoan Mộc Mộc thừa nhận đau lòng khi nghe xong lời này, nhưng cũng không đại biểu cho cái gì, vì thế cười nhạt một tiếng, “Vậy thì như thế nào, dù sao cũng là quá khứ, mọi người sống cho hiện tại cùng tương lai, không phải sao?”

Hình như Tần Quỳnh không ngờ cô nghe được những lời đó còn bình tĩnh như thế, “Lúc này anh ấy ở bên cạnh tôi, dù bây giờ cô ôm đứa bé của anh ấy, nhưng nửa giờ sau, anh ấy vẫn ôm tôi, đút tôi ăn, cô muốn hôn nhân thế này sao?”

Một câu nói đâm chọt chỗ đau nhất của Đoan Mộc Mộc, cô suýt nữa bật thốt lên câu không muốn, nhưng nghĩ đến Lãnh An Thần từng nói cho anh thời gian, cô lại cười, “Vậy thì như thế nào? Xã hội hiện nay đàn ông nào không có hai ba phụ nữ, chờ ngày nào đó anh ấy chơi chán, cuối cùng còn không phải là quay về nhà sao, tôi mới là vợ của anh ấy, cô gái duy nhất có thể công khai đứng ở bên cạnh anh ấy trong suốt đời này.”

Ý là đang nói dù Tần Quỳnh cùng anh yêu nhau đi nữa, cô ta cũng chỉ là tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà không bằng người vợ trước mặt là cô đây, thân phận của cô ta sẽ bị người người khinh bỉ.

Sắc mặt của Tần Quỳnh không tốt, gần như hòa làm một thể cùng bóng đêm, “Nếu như cô đã nghĩ như vậy, tôi cũng không cần thiết phải nhiều lời… Lúc trước cho là cô có khả năng rời xa anh ấy bốn năm, tất nhiên sẽ không yêu anh ấy, bây giờ nhìn lại không phải vậy, cô yêu anh ấy!”

“Tần tiểu thư thật biết nói đùa, anh ấy là chồng tôi, tôi đương nhiên yêu rồi!” Đoan Mộc Mộc đáp lại cô ta.

“Vậy thì tốt, tôi mỏi mắt mong chờ, xem xem tình yêu của cô vĩ đại đến đâu?” Lúc Tần Quỳnh nói những lời này, Đoan Mộc Mộc nghe được mùi vị âm mưu, tai nạn xe cộ chính là một cái trong số đó, cô không biết cô gái này còn có mánh khóe gì, nhưng hiện tại Đoan Mộc Mộc không thể lùi bước, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

“Được, chúng ta chờ xem!” Đoan Mộc Mộc cười cười, “Người cười đến cuối cùng chính là người chiến thắng!”

Tần Quỳnh đi, Đoan Mộc Mộc lại không có cảm thấy nhẹ nhõm, cô giống như là một người bị buộc trên chiến trường, cảm thấy mệt mỏi, cũng không có khả năng lui ra, đúng như chiến tranh, cô không muốn chút nào.

“Cạch!”

Làm một tiếng vang, bên trong gian phòng lập tức sáng lên, ngay sau đó Đoan Mộc Mộc nhìn thấy hai bóng người bé nhỏ chạy về phía mình ––

“Mẹ”

Một tiếng êm ái, trong nháy mắt giải tán tất cả thương tổn cùng đau trong cô, Đoan Mộc Mộc đưa tay muốn ôm bọn trẻ, lại bị Lãnh An Thần đưa tay ra ngăn cản, sau đó nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh hướng về phía hai đứa bé, “Cha dặn các con thế nào, quên rồi sao?”

Tiểu Đường Tâm gật đầu một cái, “Chưa, nhưng con thật nhớ mẹ thân yêu.”

Đoan Mộc Mộc lôi Lãnh An Thần, “Em không sao!”

Nói xong, đưa tay hướng về phía hai đứa con, nhưng bọn trẻ cũng không dám đến gần cô hơn, cuối cùng Đoan Mộc Mộc chỉ có thể nhìn hướng Lãnh An Thần, anh tự tay ôm hai tiểu tử kia lên trên giường, sau đó để cho bọn họ thân mật.

“Mẹ, ba nói trong bụng mẹ có em bé rồi, thật sao?” Tiểu Đường Tâm luôn không để lời nói trong lòng, tay nhỏ bé đặt trên bụng Đoan Mộc Mộc.

Đoan Mộc Mộc nhìn Lãnh An Thần một cái, trong mắt của anh tràn đầy dịu dàng, còn mang theo nụ cười, tiếc là cô nhìn lại cảm thấy kỳ cục, thu hồi ánh mắt, cô hôn mặt bé con một cái, “Con muốn em trai hay em gái?”

Tiểu Đường Tâm kêu la rồi nói, “Thật ra thì con đều không muốn cái nào…”

Câu trả lời này khiến Đoan Mộc Mộc không ngờ, cũng làm cho lòng của cô hơi hồi hộp, một loại cảm giác xấu nhanh chóng xẹt qua trái tim.

Lãnh An Thần cũng đã nhận ra, vội vàng quát lớn, “Tiểu Đường Tâm, con nói cái gì?”

Có lẽ là vẻ mặt của Lãnh An Thần vô cùng nghiêm nghị, Tiểu Đường Tâm bị hù sợ, hơn nữa uất ức cong miệng, Huân Huân một bên cũng nói, “Mẹ, mẹ có em trai hoặc em gái, có phải sẽ không thương chúng con nữa không?”

Đứa bé này luôn đặc biệt nhạy cảm, Đoan Mộc Mộc hiểu, đưa tay vuốt đỉnh đầu con trai, cô lắc đầu, “Làm sao lại như vậy? Cho dù mẹ có mấy em bé cũng sẽ đều thương yêu các con.”

“Còn cha?” Tiểu Đường Tâm vội nói tiếp.

Mọi ánh mắt đều tụ hướng Lãnh An Thần, anh sững sờ, tiếp đó liền cười, “Ba dĩ nhiên cũng sẽ thương các con rồi!” Nói xong, anh nhìn hướng Đoan Mộc Mộc, khóe môi cô chỉ có nụ cười giễu cợt.

“Cha, cha mẹ cãi nhau sao?” Hình như Huân Huân nhìn ra cái gì.

Tay Đoan Mộc Mộc đặt ở trên đầu Huân Huân dừng lại, lại nghe Huân Huân nói tiếp, “Cha mẹ đừng cãi nhau có được không? Lớp chúng con có một bạn học có cha mẹ ly hôn vì gây gổ, con không muốn mất đi cha hoặc mẹ!”

Uất ức hai ngày qua đều bị một câu nói của Huân Huân làm hỏng mất, Đoan Mộc Mộc rơi nước mắt, cũng không khống chế được, Lãnh An Thần nhìn như vậy, đi tới ôm tất cả vào trong ngực, nụ hôn của anh rơi vào bên tai Đoan Mộc Mộc, “Sẽ không ly hôn, vĩnh viễn cũng sẽ không ly hôn, chúng ta là người một nhà vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau.”

Chẳng qua là lời nói này lại khiến Đoan Mộc Mộc càng thêm sợ, bởi vì cam kết là lo lắng không làm được, anh nói lời thề son sắt là sợ mình làm không làm được sao?

Ở một đêm, Đoan Mộc Mộc có thể xuất viện, bác sĩ tới đây dặn dò một tràng, nói không thể ăn thức ăn sống nguội cứng rắn, không thể làm vận động dữ dội, không thể tức giận, vân vân, nói cảm giác như Đoan Mộc Mộc mang thai là một chuyện đầy đáng sợ, cũng may cô đã sinh Tiểu Đường Tâm, cho nên đối diện với mấy lời dặn dò này, cô chỉ cười cười.

“Bác sĩ, trừ những thứ này còn phải kiêng kỵ cái gì nữa không?” Lãnh An Thần còn khẩn trương không thôi, dù sao thời điểm sinh Tiểu Đường Tâm, anh không có ở bên, cái gì cũng không hiểu, hiện tại đứa bé này đối với anh mà nói, giống như là lần đầu tiên, khẩn trương lại sợ, Đoan Mộc Mộc cũng cảm nhận được.

“Ba tháng đầu cấm sinh hoạt vợ chồng” Bác sĩ rất trực tiếp ném tới một câu nói.

Mặt của Lãnh An Thần nháy mắt biến sắc, lúng túng lại mất tự nhiên, thẹn thùng như nam sinh.

Từ trong phòng bệnh ra ngoài, Lãnh An Thần bế cô ngồi vào trên xe, nhìn mặt của anh, không khỏi nghĩ tới bộ dáng mới vừa rồi của anh, lại không tự chủ cười ra tiếng.

“Chuyện gì làm em vui vẻ thế?” Lãnh An Thần hỏi khẽ.

“Anh” Đoan Mộc Mộc đáp anh.

“Anh?” Lãnh An Thần không hiểu.

“Bác sĩ nói” Đoan Mộc Mộc nói xong, ánh mắt hướng về phía giữa hai chân của anh, anh dường như hiểu, mặt hết hồng lại trắng.

“Bà xã, vì em, anh có thể nhịn!” Lãnh An Thần rướn người qua, hôn ở trên mặt cô.

Có thể không cần nhịn, không phải còn có Tần Quỳnh sao?

Lời như vậy suýt nữa bật thốt lên, nhưng cũng không có, bởi vì trải qua mộ đêm, còn có lời nói tối hôm qua của hai đứa bé đã khiến Đoan Mộc Mộc nghĩ thông rồi, nếu không có ý định buông tha, nếu muốn sống tốt với anh, tổn thương tuyệt đối không phải là phương thức tốt nhất.

“Được, em sẽ giám sát anh.” Đoan Mộc Mộc nói tiếp, nói xong, quay mặt ngó ra ngoài cửa sổ, lại thấy trong kính có ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.