Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 136: Chương 136: Ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được




Quan hệ thật vất vả hòa hoãn lại lập tức hạ xuống điểm đóng băng, Lãnh An Thần biết nếu chuyện lần này không làm rõ ràng, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay chuyển, sau lúc hốt hoảng ngắn ngủi cuối cùng anh trở nên trấn định, anh để Đỗ Vấn đi thăm dò chuyện Lam Y Nhiên mang thai, chắc hẳn rất nhanh sẽ có kết quả.

Một buổi sáng tách ra, Lãnh An Thần cũng không yên lòng, điện thoại đánh tới bệnh viện, bên kia nói Đoan Mộc Mộc đã xuất viện.

Cô lại muốn trở về cái nhà rách nát đó sao? Lại muốn một mình ngã bệnh sao? Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lãnh An Thần như có vô số cái tay nhỏ bé bẻ cong.

Nhanh chóng rút ra một điếu thuốc, châm mấy cái mới được, anh mãnh liệt hút vài hơi, mới cảm giác khó chịu bị đè nén thoải mái hơn một chút.

Ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu, anh cũng không muốn để ý tới, nhưng có thể là Đỗ Vấn, nửa ngày, anh mới cho một chữ, “Vào!”

Đỗ Vấn đẩy cửa phòng ra, sặc mùi thuốc lá làm anh nhăn đầu lông mày, “Tổng tài, ngài hút thuốc lá chút.”

Nghe được giọng Đỗ Vấn, Lãnh An Thần quay đầu lại, một đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn vào túi văn kiện trong tay của anh, “Kết quả ra sao?”

Có lẽ là hút quá nhiều thuốc, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhưng cũng không mất lực.

Đỗ Vấn gật đầu một cái, đi tới đẩy cửa sổ ra, không khí trong sạch tiến vào, xua tan không sạch sẽ bên trong phòng.

“Nói!” Lãnh An Thần nhìn, như không chút để ý hút một hơi thuốc, nhưng một chữ, vẫn bán đứng Lãnh An Thần khẩn trương.

“Lam tiểu thư không có mang thai, mang thai chính là em gái của cô ta – Lam Thiên Nhiên, ngày đó cô ta chỉ cùng đi khám thai…” Đỗ Vấn còn nói cái gì, Lãnh An Thần đã không nghe được, bên tai chỉ có câu Lam Y Nhiên không có mang thai.

Cô ta không có mang thai, hiện tại anh có thể nói rõ ràng rồi.

Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tảng đá đè ở bộ ngực anh mấy ngày nay lập tức rơi xuống đất, anh cơ hồ không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài, muốn đem tin tức này nói cho Đoan Mộc Mộc, cũng nghe được Đỗ Vấn lại nói câu, “Thiếu phu nhân đem thỏa thuận li hôn gửi đến đây rồi.”

“Cái gì?” Anh không ngờ tới cô lại nhanh như vậy, tròng mắt Lãnh An Thần trong nháy mắt híp lại thành một đường thẳng, “Cô ấy đừng mơ tưởng.”

Ba chữ cuối cùng rống tựa như khạc ra, Đỗ Vấn cũng bị sợ hết hồn, “Tổng tài…”

“Hẹn Lam Y Nhiên, hẹn Đoan Mộc Mộc…” Lãnh An Thần trầm giọng ra lệnh, “Chuyện này tôi muốn chính miệng Lam Y Nhiên nói rõ ràng.”

Đỗ Vấn há lớn miệng, hình như không thể lý giải cách làm của Lãnh An Thần, “Tổng tài như vậy không tốt đâu!”

“Không có gì không được, không phải cô ấy không tin sao? Vậy giải quyết một lần trước mặt cô ấy” Lãnh An Thần nói lời này có chút ý vị đập nồi dìm thuyền.

Đoan Mộc Mộc nhận được điện thoại của Đỗ Vấn, cho là Lãnh An Thần hẹn mình nói thỏa thuận li hôn, không hề nghĩ ngợi liền đi, tuy nhiên cô không ngờ tới người chờ hẳn là Lam Y Nhiên.

Trên ghế ngồi màu đỏ, Lam Y Nhiên một thân váy dài màu xanh dương giống như yêu quái màu lam nở rộ, bắt mắt như vậy, ngay cả phục vụ cũng vụng trộm cắn lỗ tai mà nhìn hướng Lam Y Nhiên, đáy mắt đều là thần thái kinh ngạc.

Cô ta thật rất đẹp, mặt mày như vẽ, ngũ quan tinh sảo như mài dũa, tóc dài sóng lớn xõa xuống, dù là ngồi bất động, cũng làm cho người ta cảm thấy sống động mười phần, đôi con ngươi càng nhìn càng tốt, có loại cảm giác ngay cả kim cương ở trước mắt cô cũng mất sáng rỡ.

Đoan Mộc Mộc không có chút nào ngoài ý muốn Lãnh An Thần sẽ thích cùng cô gái như vậy ở chung một chỗ, nếu như cô là đàn ông, chắc hẳn cũng sẽ thích Lam Y Nhiên.

“Ngồi đi!” Lam Y Nhiên cũng không ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của Đoan Mộc Mộc, thậm chí còn hơi hào phóng kêu cô, Đoan Mộc Mộc ngược lại có vẻ không lưu loát, giống như thằng hề chưa từng thấy qua cảnh đời.

“Hôm nay khí sắc của cô xem ra không quá tốt” Lam Y Nhiên lại mở miệng, Đoan Mộc Mộc cơ hồ muốn đưa tay sờ mặt của mình, cô gái xinh đẹp trước mặt, coi như cô khí sắc tốt thì có ích lợi gì?

Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc thậm chí cảm thấy lời này của Lam Y Nhiên mang theo ý vị châm chọc.

“Uống sữa tươi hay cà phê?” Lam Y Nhiên nhìn cô, vừa hỏi thăm, giống như là nữ chủ nhân.

Đoan Mộc Mộc hít một hơi, lãnh đạm khạc ra hai chữ, “Cà phê.”

Rất lâu không có uống cà phê rồi, nhưng hôm nay cô muốn uống một ly, muốn dùng cà phê đắng để che giấu khổ sở trong lòng mình.

Cà phê bưng lên, mùi thơm ngào ngạt quanh quẩn chóp mũi, chẳng biết tại sao, mùi thơm này lại làm lòng cô chua xót, thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước mắt.

“Thêm đường sao?” Lam Y Nhiên lại hỏi.

Đoan Mộc Mộc đã nói không ra lời, lắc đầu một cái, bưng cà phê lên thổi mạnh một hớp, quá nhanh, cà phê nóng đến cô, lần này thật nóng ra nước mắt.

Lam Y Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, giống như là muốn nhìn ra tâm tư của cô.

Cà phê thật rất đắng, từ cổ họng đắng đến đáy lòng, một hồi lâu Đoan Mộc Mộc mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Lam Y Nhiên trước mặt, chỉ thấy là cùng cà phê giống như mình, đáy lòng bật thốt lên, “Cô có con, tại sao lại uống cà phê?”

Cà phê không tốt với thai nhi, Đoan Mộc Mộc quyết định sau này sinh em bé, đều phải rất chú ý.

Lời nói vừa dứt, liền nghe phía đối diện cười khanh khách lên, giọng nói kia động lòng người, thanh thúy giống như chuông gió ở cửa phòng cà phê.

Đoan Mộc Mộc không hiểu ra sao, ánh mắt ngây ngốc nhìn Lam Y Nhiên, cho đến khi cô ta rốt cuộc dừng lại tiếng cười, sau đó nghe cô ta nói, “Cô thật là khờ, đáng yêu.”

Đây là khen cô sao? Hay đang giễu cợt cô?

Ngón tay Lam Y Nhiên như ngọc cầm muỗng bạc lên, nhẹ nhàng khuấy động cà phê trước mặt, sau đó ưu nhã uống một hớp, “Tôi không có mang thai.”

Đùng!

Những lời này giống như cục đá hướng trong đầu Đoan Mộc Mộc Tâm, thẳng tắp trầm xuống, cô nhìn Lam Y Nhiên, trong tròng mắt hiện lên nghi ngờ, lại nghe cô còn nói, “Ngày đó kiểm tra thai không phải của tôi.”

Đoan Mộc Mộc sững sờ, rốt cuộc hiểu rõ.

Thì ra là, cô và Lãnh An Thần cũng bị cô gái này đùa bỡn!

“Thật bất ngờ hay rất thất vọng?” Lam Y Nhiên hỏi cô.

Đoan Mộc Mộc không nói được cảm giác của mình, dù sao không có một chút vui mừng hoặc vui vẻ.

“Nghe nói hai người vì vậy lại ầm ĩ, không vui?” Lam Y Nhiên thủy chung phong độ cực tốt, Đoan Mộc Mộc lúng túng khắp nơi có vẻ nghèo rớt mồng tơi.

“Ha ha” Lam Y Nhiên cười, “Tôi còn tưởng rằng tình cảm của hai người thật rất tốt, xem ra ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được.”

Hàm răng như ngọc của Đoan Mộc Mộc cắn môi, cũng nói không ra một chữ, cô cảm giác mình giống như khỉ ở đoàn xiếc, bị người đùa bỡn.

“Lam Y Nhiên, cô cười giỡn rất đáng ghét” Giọng nam đột ngột vang ở đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần đã tới.

Thật ra thì anh đã sớm tới, nhưng không có nói trước đi vào, chính là hi vọng Đoan Mộc Mộc cùng Lam Y Nhiên có thể đơn độc nói chuyện một chút, Lãnh An Thần hiểu rõ Lam Y Nhiên, anh biết cô ta nhất định sẽ chính miệng nói ra.

Khóe môi Lam Y Nhiên còn mang theo nụ cười nháy mắt thấy Lãnh An Thần, nụ cười rõ ràng cứng đờ, giống như là hoa mùa hè mở đang tươi đẹp đột nhiên gặp phải không khí lạnh lẽo.

Cô để ý người đàn ông này, bằng không sẽ không luống cuống.

Lãnh An Thần ngồi bên cạnh Đoan Mộc Mộc, hai chân vén ở chung một chỗ, ánh mắt thẳng tắp lạnh lùng nhìn Lam Y Nhiên, “Nói đi, cô đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?”

Anh rất trực tiếp, đây cũng là mục đích hôm nay của anh, hi vọng lần này giải quyết ngay trước mặt Đoan Mộc Mộc, cười giỡn hoặc là hiểu lầm, anh không muốn xảy ra nữa.

Trì hoãn một lúc. Lam Y Nhiên vẫn duyên dáng sang trọng nghe được câu nói vô tình của Lãnh An Thần, cả người cứng đờ, một đôi tròng mắt đen có chất lỏng óng ánh tràn ra ngoài, cuối cùng là một mảnh dồn dập, cô hình như không ngờ tới anh sẽ nói như vậy?

“An Thần…”

“Muốn bao nhiêu? Ra cái giá!” Lãnh An Thần cắt đứt cô, lại ném ra một câu lạnh lẽo như vậy, tác động qua lại giống như là ở chợ mua bán thức ăn, có hai bên thoả thuận xong giao dịch.

Một hồi lâu, tròng mắt Lam Y Nhiên như bị cố định mới giật giật, nhưng bên trong không còn lệ, chỉ có một loại bị thương sau là đau đớn, “Nếu như mà em nói em muốn anh yêu em!”

Trả lời như vậy cũng làm cho Lãnh An Thần ngoài ý muốn, anh sững sờ mất mấy giây, khóe môi liền cong, “Cô chết cái ý niệm này đi!”

“Tại sao muốn em chết tâm?” Đột nhiên, Lam Y Nhiên lớn tiếng, thậm chí kinh động những khách hàng trong quán cà phê, nhưng giờ phút này cô tựa như không ngoảnh lại nhìn, “Em theo anh nhiều năm như vậy, tất cả thanh xuân của em đều cho anh, bây giờ anh lại nói muốn em chết tâm? Lãnh An Thần, anh có một chút lương tâm hay không? Anh cho em tiền, tốt, vậy anh có thể đem tất cả thanh xuân của em cũng mua về giá…”

Căn bản là không thể làm được, có chút cố tình gây sự, nhưng Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy Lam Y Nhiên nói rất có đạo lý.

Tại sao anh tiêu xài thanh xuân của Đoan Mộc Mộc, lại chiếm đoạt thân thể của cô xong, cũng là muốn dùng tiền kết thúc quan hệ như thế?

Anh có biết trên đời này tiền là thứ băng lãnh nhất hay không?

“Lãnh An Thần, anh cho rằng phủi sạch quan hệ với em, cô ta có thể cùng anh thiên trường địa cửu sao? Anh không cần tiếp tục nằm mơ, tình cảm của các người căn bản là yếu ớt không chịu nổi một kích, thậm chí ngay cả đùa giỡn cũng chịu không được, như vậy thì làm sao chống lại những người nhà tính toán với các người chứ?” Lúc Lam Y Nhiên nói lời này nhìn Đoan Mộc Mộc, lại làm cô không khỏi hoảng hốt, khiến Đoan Mộc Mộc nhớ lại Lãnh An Đằng, còn có Lãnh Chấn Nghiệp.

Chẳng lẽ Lam Y Nhiên cũng biết?

Nhưng muốn suy đoán lại không thể…

“Đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm” Giọng Lãnh An Thần lạnh lùng như cũ, nói xong từ trong túi móc ra một tờ chi phiếu, cư nhiên thật không viết.

“Muốn bao nhiêu tự cô điền” Lãnh An Thần còn nói.

Lam Y Nhiên liếc mắt nhìn, chân tình trong ánh mắt dần dần phai nhạt đi, cuối cùng giống như chi phiếu trống không, “Lãnh An Thần, một ngày nào đó anh cũng sẽ mất toàn bộ, sớm muộn cũng có.”

Nói xong, cô đứng dậy, lần này lại mang chi phiếu đi, cô không có lý do gì mà không cầm, đó là dùng tuổi thanh xuân của cô, dùng thân thể của cô, còn có tình yêu không thể thu về để đổi về.

Vị trí đối diện trống không, nhưng ánh mắt Đoan Mộc Mộc vẫn không thu hồi, cho đến khi tay của cô bị một bàn tay nắm lấy, “Bà xã, chúng ta về nhà đi!”

Ấm áp nóng bỏng khiến cô như bị đốt, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng rút tay, đôi tay bưng lấy ly cà phê truớc mặt, “Thỏa thuận li hôn anh đã được chưa?”

“Không thể nào” Anh lạnh lùng cắt đứt.

Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Nếu như anh cảm thấy có hứng thú dây dưa, cứ dây dưa tiếp tục như vậy đi, tôi đã mời luật sư nghĩ thỏa thuận, tôi sẽ không mang đi 60% cổ phần, hơn nữa tôi cũng được tư vấn, thừa kế hạn chế chỉ cần tôi không đồng ý, cũng là vô hiệu…”

“Em đến tột cùng còn muốn cái gì?” giọng nói của anh đột nhiên trở nên to lớn.

“Tôi muốn rời đi” Đoan Mộc Mộc thở dài, “Anh biết không? Kể từ lúc cùng anh kết hôn, tôi vô cùng mệt mỏi, mệt chết đi, hiện tại tôi chống đỡ không nổi nữa rồi.”

Bả vai Đoan Mộc Mộc lập tức bị nắm, “Bây giờ em muốn rời khỏi rồi hả? Làm sao em có thể…”

Lời của anh chưa nói xong, tựa hồ đang đè nén…

Anh cách cô gần, gần đến mức toàn bộ hô hấp của anh cũng phun vào chóp mũi cô, cô ngay cả cự tuyệt cũng không thể.

Đoan Mộc Mộc không chịu nổi mập mờ như vậy, tay gạt anh, nhưng anh cũng chưa buông ra, “Bà xã…”

“Buông tay!” giọng nói của cô cũng đè nén, không muốn lớn tiếng ầm ĩ với anh, không muốn lại trở thành tiêu điểm chú ý của khách hàng khác.

“Em đồng ý cùng anh về nhà, anh liền buông tay” Anh hình như có chút chơi xỏ lá.

“Tôi không, tôi không…” Đời này, Đoan Mộc Mộc cũng sẽ không bước vào nơi đó nữa, cô không cần phải nhìn Lãnh An Đằng nữa, không cần đối mặt với Lãnh Chấn Nghiệp.

Tâm tình của cô lập tức kích động, Lãnh An Thần bất ngờ, chỉ có thể vội vàng buông tay, Đoan Mộc Mộc đẩy anh ra, vội vàng chạy ra ngoài.

Lãnh An Thần sợ run mấy giây, móc ra hai tờ giấy lớn vung hướng trên bàn, sau đó cấp tốc cùng đi ra ngoài, cửa quán cà phê, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thiên địa bỗng nhiên xoay tròn 360 độ, ngẩng đầu, cô đã bị anh đè ép ở cạnh tường…

Hô hấp anh mang theo mùi thuốc lá dâng lên trên mặt cô, lúc nhanh lúc chậm.

“Buông tay!” Đoan Mộc Mộc đẩy anh, ngực bởi vì kích động mà phập phồng.

“Tại sao không cùng anh trở về? Tại sao?” Lãnh An Thần ép hỏi, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, mới mấy ngày mà thôi, cô lại gầy, gầy đến chính anh đau lòng.

Đoan Mộc Mộc cắn môi lắc đầu, muốn tách khỏi đụng chạm của anh, nhưng anh căn bản không cho phép, cuối cùng cô buông tha, mở miệng nói, “Anh không nghe thấy Lam Y Nhiên nói sao? Giữa chúng ta quá yếu đuối, yếu ớt ngay cả đùa giỡn cũng không chịu nổi, chúng ta như vậy thì có thể ở chung một chỗ như thế nào?”

“Em không cần nghe cô ta nói bậy, anh tin em, nhưng em vẫn không tin anh” Lãnh An Thần cầm lấy tay cô đặt trên lồng ngực mình, như muốn sờ tới trái tim của anh.

Nhịp tim đập thình thịch chạm vào lòng bàn tay cô, một nháy mắt kia, Đoan Mộc Mộc thật rất muốn cho anh thêm một cơ hội, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, cô lại không dám.

Lãnh Chấn Nghiệp lấy đi trứng của cô, ông ta muốn làm cái gì, Đoan Mộc Mộc quá rõ ràng, mặc dù những ngày qua cô đã điều tra tài liệu, nói là tỷ lệ thụ thai nhân tạo cực thấp, nhưng cô sợ thật thành công.

Đến lúc đó, cô nên lấy thân phận như thế nào đối mặt với người đàn ông này?

Thay vì như vậy, chẳng bằng hiện tại thẳng thắn một chút!

“Đến tột cùng muốn anh làm thế nào? Em mới có thể tin tưởng anh?” Lãnh An Thần có chút cuồng loạn, anh cảm giác mình sắp bị cô ép điên rồi, “Cái cô gái lòng dạ độc ác này, em rất tàn nhẫn… Tàn nhẫn, có biết hay không?” Lãnh An Thần nói tới chỗ này, giọng nói giống như mất lực, yếu đi.

Anh nói, cô rất tàn nhẫn…

Cô tàn nhẫn sao?

Thật ra thì tàn nhẫn là anh, là anh đem cô cuốn vào trong phân tranh, đem cô lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy.

“Thật không chịu cho anh cơ hội sao?” Lãnh An Thần mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn đầy đau đớn.

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

Chợt, đầu của cô bị cố định, tiếp theo đó là trước mặt bỗng tối sầm, cả khuôn mặt Lãnh An Thần đè lại, môi mỏng hơi lạnh đặt lên cô, bá đạo vê nghiền…

Đoan Mộc Mộc trợn to đôi mắt, nhưng cũng không có phản kháng, nếu như đây là anh muốn, như vậy cô có thể cho anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.