Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 149: Chương 149: Nụ hôn rất khác




Tay của anh đang nâng mặt cô, động tác bá đạo lại dịu dàng, hơi thở vừa vội lại nóng bỏng, không cho cô cơ hội lùi bước.

Từ sau khi cô trở về, anh từng hôn cô, nhưng lần này khác, nụ hôn của anh mang theo dục niệm thâm trầm nhẫn nại cùng đè nén khổ sở, mặc dù chỉ là một cái hôn, nhưng mà lại như là giãy giụa vô tận, giống như thú bị vây…

Anh hôn rất dùng sức, cường thế bá đạo cướp đoạt toàn bộ hô hấp của cô, não của Đoan Mộc Mộc giống như tuyết trên cánh đồng hoang mênh mông, hơi sức quanh thân cũng bị anh hút đi, tay mới đầu khước từ cùng chống cự cũng vô lực rơi vào trên vai anh.

Thật ra thì, cô cũng đau, suy nghĩ bốn năm, nhớ nhung bốn năm, rốt cuộc gặp mặt, nhưng lại phải tách ra.

Đau như vậy giống như là đem vết sẹo khép lại vạch trần, đau đớn còn phải dầy đặc hơn so với lần đầu tiên.

Thân thể của cô bị anh ôm chặt, xay nghiền trên vách tường không có bất kỳ trở ngại nào, cuối cùng cơ hồ dẫn cô rời chỗ, nhưng anh hình như còn chưa đủ, điên cuồng hôn mãnh liệt.

Trong miệng anh tràn đầy mùi thơm của rượu, còn có mùi thuốc lá nồng đậm, thật ra thì cô không thích thứ mùi đó, nhưng chẳng biết tại sao, mùi vị đó đã được anh loại bỏ tựa như có sự dụ hoặc, để cho cô không ghét nổi.

Lòng chua xót, đau đớn hỗn hợp lại cùng nhau, khiến nụ hôn này tuyệt không giống như nhau, hai người cũng khát vọng lâu một chút, lâu một chút…

Đoan Mộc Mộc nghĩ như vậy, tuy nhiên nó không phải một cái hôn, nhất là một nụ hôn mang theo sắp ly biệt đối với một người đàn ông sẽ ý vị như thế nào.

Bốn năm rồi, anh tìm cô bốn năm, rốt cuộc tìm được cô, nhưng kết quả lại là phải trơ mắt nhìn cô rời đi, loại tư vị này đối với Lãnh An Thần mà nói giống như là cầm một cây dao đem anh sống sờ sờ lột ra.

Anh không muốn, cũng không chịu…

“Chớ đi!” Triền miên ở bên trong nụ hôn, anh thì thầm.

Tâm Đoan Mộc Mộc run lên, tuy nhiên không cách nào cho anh đáp án, trải qua bốn năm, những thù cùng oán để ngang giữa bọn họ có lẽ đã lau sạch theo thời gian, nhưng bây giờ giữa bọn họ còn một Huân Huân, đứa bé ở một giây, sẽ nhắc nhở loại quan hệ khó chịu lại loạn luân này.

Bọn họ có lẽ có thể lừa mình dối người, nhưng áp lực bên ngoài thì sao?

Anh là một danh nhân, bất kỳ một chút xíu chuyện cũng sẽ trở thành điểm nhơ gánh nặng khiến anh không chịu nổi, cô không thể lại đem anh đặt trong tình cảnh như vậy.

Bốn năm trước, quan hệ của bọn họ đã kết thúc, cho nên hãy hoàn toàn kết thúc đi!

Anh nên tìm một cô gái trong sạch, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Những lời này cô không nói ra, chỉ có thể lắc đầu, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, rơi vào trong nụ hôn bọn họ quấn quýt si mê, mặn chát để cho anh dừng lại động tác hôn cô, sau đó càng thêm điên cuồng.

Anh cơ hồ là cắn cô, sức lực này giống như hận không thể nuốt cô xuống.

Bây giờ là nửa đêm, hành lang yên tĩnh không có bất kỳ người nào, anh ở chỗ này tháo y phục của cô, đem cô đoạt lấy, cô đều không cảm thấy kỳ quái.

Loại ý thức này thoáng qua, cũng cảm giác tay của anh thật vén vạt áo cô lên đi vào, dao động một đường trên eo cô.

Anh nghĩ muốn cô, từ một khắc thấy cô liền muốn, bỏ dục vọng người đàn ông qua một bên không nói, chỉ bốn năm đè nén ý nghĩ cùng muốn sẽ để cho anh nghĩ muốn như thế, nhưng anh không có, một mực cẩn thận từng chút, e sợ không cẩn thận liền hù dọa cô chạy mất.

Nhưng cô vẫn còn phải đi, hơn nữa lần này đi, giữa bọn họ có thể sẽ không có cơ hội.

“Đừng…” Đoan Mộc Mộc bắt lấy tay anh, kháng cự.

Anh dừng một giây, một đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, bên trong lăn lộn tia máu khiến người ta run sợ, không biết là dục vọng hay là tức giận?

“Không thể!” Đoan Mộc Mộc lại lắc đầu, mặt cũng xoay đi.

Môi mềm mại bởi vì anh mút hôn mà trướng hồng, thấm ướt giống như cánh hoa sáng sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp, giữa con ngươi đen nhánh lộ ra khẩn trương, cô như vậy khiến anh thấy giống như cô gái nhỏ bốn năm trước.

“Mộc Mộc…” Anh nhẹ gọi cô một tiếng, sau đó môi lửa nóng lần nữa áp xuống.

Anh không cách nào tưởng tượng cô rời đi lần nữa, chỉ còn lại một mình anh đối mặt với đêm dài, anh không cần, anh muốn ôm cô, hôn cô giống như bây giờ.

Nụ hôn mang theo hung mãnh, bàn tay anh dừng ở trong áo cô càng thêm nóng người không thôi, Đoan Mộc Mộc cảm thấy tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ bị anh hâm nóng.

“Dừng lại, Lãnh An Thần anh dừng lại…” Cô nức nở nghẹn ngào, cuối cùng dứt khoát dùng sức cắn.

Mơ hồ cảm thấy rắc rắc hạ xuống, động tác của anh dừng lại, cô lắc đầu, chuỗi nước mắt rơi xuống, “Không thể, chúng ta không thể…”

Âm thanh tuyệt quyết, còn có nước mắt kia, để cho anh tỉnh táo lại, nhưng sâu trong nội tâm không cam lòng càng thêm giống như dã thú giãy giụa, “Mộc Mộc, đừng đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

Cô như bị cái gì gõ xuống, kinh ngạc nhìn anh, chỉ có nước mắt còn chảy cuồn cuộn, nhưng chốc lát, cô lại lắc đầu lần nữa, “Làm sao có thể?”

“Không có gì là không thể” Anh gầm nhẹ, giờ khắc này, anh giống như là hạ quyết tâm, nhưng ánh mắt lại không biết vì sao nhắm lại, hình như không dám nhìn cô, âm thanh khàn khàn vang lên bên cạnh cô, “Anh tiếp nhận, cái gì anh cũng tiếp nhận…”

Ý tứ của anh, cô hiểu!

Anh nói có thể tiếp nhận Huân Huân, nhưng bây giờ nói một chút đơn giản, nhưng làm lại dễ như nói sao.

Nếu như từ lúc vừa bắt đầu anh có thể tiếp nhận, những ngày qua anh cũng sẽ không không đến thăm họ, giờ phút này anh cũng không cần rối rắm khổ sở như thế!

Cô biết anh rất muốn cố gắng, nhưng muốn cùng làm khác nhau.

Không phải cô không cho anh cơ hội, mà cô không muốn làm cho quan hệ của bọn họ cuối cùng khó chịu ngay cả một thứ tốt đẹp nhớ lại cũng không có.

“Cám ơn anh nói như vậy, nhưng mà em không thể tiếp nhận” Đoan Mộc Mộc còn lý trí, cô kéo ra khoảng cách với anh, “Lãnh An Thần, anh và em đều không phải là thần, không thay đổi được cái gì, chỉ cần nhìn Huân Huân, chúng ta liền không cách nào không nhớ đến những sỉ nhục kia, thay vì sinh hoạt chung một chỗ khổ sở như vậy, chẳng bằng hiện tại tách ra, ít nhất trong lòng chúng ta còn có một phần tốt đẹp.”

Lời của cô giống như đao nhọn mở tim anh, cô lý trí làm anh đau lòng, để cho tim anh rỉ máu, kéo dài vô tận…

Nhìn qua cô gái nhỏ trước mắt không có thay đổi gì so với bốn năm trước, nhưng cô thay đổi, trở nên lý trí, trở nên quật cường hơn so với trước kia, Lãnh An Thần biết mình bất luận nói thế nào cũng không giữ được cô.

Đêm qua đã uống rượu giờ phút này hình như lại dâng lên, làm anh một hồi hoảng hốt, anh giống như thấy được cô gái năm đó ở phi trường ôm cánh tay anh, xinh đẹp cười nói với mọi người, “… Đây là vị hôn phu của tôi, hơn nữa tôi đã có baby với anh…”

Hình ảnh như vậy, anh chưa bao giờ từng cố ý nhớ lại, giờ phút này mới phát hiện chỗ sâu trí nhớ của mình rõ ràng như thế, giống như là chạm khắc.

Khác là cô trước mắt như điện ảnh, trí nhớ cùng thực tế trùng điệp…

Dưới ánh đèn lờ mờ, cô rõ ràng cách anh gần như vậy, nhưng anh thế nhưng lại cũng không bắt được cô, hình như có cái gì ở giữa bọn anh, vạch ra khoảng cách thật sâu, sau đó dần dần nứt ra, đưa bọn họ vĩnh viễn tách ra, ngăn ở bến bờ xa xa.

Cả đời, không thể tiếp tục đến gần.

Cả đời, nhất định không có duyên.

Từ bệnh viện ra ngoài, trời đã tảng sáng, Lãnh An Thần lái xe, lại phát hiện đám sương sáng sớm lượn lờ mất phương hướng, ngay cả đường phố trong ngày thường không thể quen thuộc hơn được, hôm nay cũng trở nên xa lạ, xa lạ làm anh không biết nên đi về phía nào?

Trong lòng, bên tai tất cả đều tràn đầy một âm thanh, đó chính là cô muốn đi…

Giống như cô đi lần này, đem toàn bộ thế giới mang đi, cũng mang đi hơi sức để anh sống tiếp.

Cảm giác này để cho anh sợ hãi, sợ, thậm chí là khẩn trương…

Từ nhỏ đến lớn, vật anh muốn, không có không có được, cô gái đối với anh mà nói, càng giống như là không khí, chỉ cần muốn, tùy ý đều có, nhưng bây giờ anh là thế nào?

Một cô gái, không có gì rất giỏi…

Anh nhắm mắt lại cố gắng thuyết phục mình.

Cô không có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cũng không có vóc người thướt tha mềm mại, tính khí càng thêm chưa đủ dịu dàng bá đạo có thừa, hơn nữa còn là loại cô gái anh cực kỳ ghét, anh tất yếu làm bộ dạng mất mác này vì một cô gái?

Trong lòng từng lần một quở trách cô không được, tuy nhiên không biết nó đếm một lần, trong lòng trí nhớ liền khắc sâu một phần.

Sáng sớm mặt trời chiếu vào phòng bệnh, thế nào cũng không vào lòng của Đoan Mộc Mộc, từ sau khi Lãnh An Thần rời đi, cô liền duy trì một tư thế này, bị hóa đá giống như tượng điêu khắc.

“Mẹ…” Tiếng kêu đứa bé truyền đến từ sau lưng, rất mềm rất ngọt, giống như là bánh bao mới ra lò.

Đoan Mộc Mộc vội vàng lau nước mắt quay đầu lại, thấy Huân Huân đang nhìn mình, bé nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt lại sắc bén như vậy, càng nhìn càng khiến cô hoảng hốt, giờ khắc này, nhìn ánh mắt của bé, cô như thấy được Lãnh An Thần.

Chỉ là cảm giác này trong nháy mắt liền biến mất, thật ra thì bọn họ giống nhau cũng không có cái gì không ổn, dù sao cũng là anh em cùng một cha.

Nghĩ đến cái quan hệ này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy mặt vừa giận vừa cay nóng, hiện tại nếu cô vừa nghĩ đã cảm thấy không thể tiếp nhận, huống chi là thật đối mặt.

Quyết định của cô là đúng, giờ khắc này, cô nói với mình.

Hít sâu điều chỉnh tốt tâm tình của mình, Đoan Mộc Mộc hướng Huân Huân đi tới, bàn tay xoa tóc mềm mại của bé, “Đã tỉnh rồi hả?”

“Mẹ khóc?” Dù Đoan Mộc Mộc rất nỗ lực ngụy trang, nhưng Huân Huân liếc cái đã thấy.

Huân Huân cùng Tiểu Đường Tâm ra đời không kém một tháng, thế nhưng đứa bé rõ ràng thành thục hơn rất nhiều so với Tiểu Đường Tâm, đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, đại khái đứa bé này thiếu sót quá nhiều yêu thương, mới để cho bé thành thục như thế.

“Không có…” Đoan Mộc Mộc xoa xoa mặt, cố gắng nặn ra một giọng nói ngọt ngào.

“Mẹ gạt người” Huân Huân là đứa bé, sẽ không che giấu ý nghĩ của mình, cảm giác cái gì liền trực tiếp nói ra.

Đoan Mộc Mộc nhất thời bị Huân Huân làm cho không nói được lời nào, nhưng không ngờ bé lại hỏi, “Có phải mẹ không muốn lúc này rời đi hay không?”

Cô sững sờ, lại nhìn thấy Huân Huân chỉ chỉ Tiểu Đường Tâm, “Con biết rõ mẹ không bỏ được ba em gái.”

Nháy mắt, ngực Đoan Mộc Mộc như bị bắn vô số ngân châm, đau làm cô hít thở không thông.

Một đứa bé hiểu chuyện như vậy, để cho cô thả xuống như thế nào đây?

“Mẹ, đừng không quan tâm con!” Chợt, Huân Huân đưa cánh tay nho nhỏ ra ôm cổ cô.

Đoan Mộc Mộc ôm bé thật chặt vào trong ngực, âm thanh nghẹn ngào, “Không, mẹ chắc chắn cần Huân Huân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.