“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Vân Phi Tuyết đẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn.
“Ban đêm xông vào vương phủ của ta, nhẹ thì đánh gãy chân tay, nặng thì
giết chết không tha.” Tiêu Nam Hiên mâu trung trở nên lãnh khốc, ngữ khí tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào nàng.
Vân Phi Tuyết hấp một ngụm lãnh khí, cắn răng hung hăng nói: “Ngươi quả nhiên là ma quỷ.”
“Ha ha, so sánh này bổn vương thích.” Tiêu Nam Hiên phát ra một trận
cười vang, mâu trung mang theo diễn phúng: “Vương phi, ngươi thấy bổn
vương nên chọn loại nào đây?”
“Ngươi điên rồi.” Nàng chọn như thế nào? Chọn đánh gãy chân tay thì là
sống không bằng chết, so sánh với chết lại càng thống khổ hơn.
“Không cần làm khó nàng, muốn đánh muốn giết Vương gia cứ tự nhiên, Dạ
mỗ tuyệt không một chút nhíu mày.” Một bên Dạ công tử mâu trung không
ngại nhìn thẳng hắn.
Vân Phi Tuyết trong lòng có chút tán thưởng, có thể thản nhiên đối mặt
với sinh tử, nhất định sẽ là một nam nhân hảo trọng tình trọng nghĩa.
“Hảo, Dạ công tử, bổn vương sẽ đáp ứng ngươi, Vương phi, ngươi nói xem
có phải không?” Tiêu Nam Hiên quay sang nhìn nàng, mâu trung lóe lên tà
ác.
“Nếu Vương gia có nhã hứng như vậy, vậy xin cứ tự nhiên.” Vân Phi Tuyết
đột nhiên mỉm cười, hiện tại liền muốn xem ai bị làm cho phát bực đây,
hắn không phải là muốn xem nàng thống khổ? Muốn cùng nàng tuyên chiến
sao, nàng nhất định không để hắn đắc ý.
Vốn tưởng rằng nhìn nàng bộ dạng thê thê thảm thảm, thống khổ cầu xin
tha thứ, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại cười, Tiêu Nam Hiên mâu quang
lập tức biến lạnh như băng ra lệnh:“Người đâu, mang ra đây.”
“Vâng, Vương gia.” Một cái thị vệ đi ra ngoài, rất nhanh tay bưng khay
đi đến, chỉ thấy mặt trên là một chuỷ thủ cực kỳ tinh xảo, một khắc tản
ra lục quang bảo thạch, vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ.
Tiêu Nam Hiên cầm lấy chủy thủ kia, đặt ở trong tay thưởng thức, đột
nhiên kéo trên đầu nàng một sợi tóc, chủy thủ đặt ở phía dưới, nhẹ nhàng thổi một hơi, sợi tóc liền đứt đôi.
Vân Phi Tuyết nhìn sợi tóc kia bay xuống, nàng hôm nay rốt cục chứng kiến bảo đao chém sắt như chém bùn, đoạn phát như tơ rồi.
“Vương phi, thấy rồi sao? Dùng cái này cắt hết gân chân tay hắn, hoặc là đâm vào ngực hắn, có phải rất kích thích hay không?” Tiêu Nam Hiên mâu
trung mang theo quang mang thị huyết.
“Kích thích hay không kích thích, Vương gia cứ thử xem chẳng phải sẽ
biết hay sao.” Vân Phi Tuyết khóe miệng gợi lên một tia cười mà không
cười, tuy rằng trong lòng đã có chút run sợ.
“Bổn vương quyết định đem cơ hội này giao cho Vương phi ngươi, tin tưởng ngươi sẽ không làm cho bổn vương thất vọng.” Tiêu Nam Hiên nói xong cầm chủy thủ trong tay phóng tới tay nàng, sau đó ngồi ở một bên, cầm lấy
chén trà trong tay nha hoàn, chậm rãi uống.
Vân Phi Tuyết trong tay cầm chủy thủ, theo dõi hắn, hắn đang ép nàng,
nhưng là cho dù nàng không động thủ, hắn cũng sẽ nhất định động thủ,
nàng nên làm cái gì bây giờ? Suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên nở nụ
cười, sau đó nói: “Ta nhất định sẽ không làm cho Vương gia thất vọng.”
Đi từng bước một tiêu sái đến trước mặt Dạ công tử, mâu trung phức tạp nhìn hắn, nàng nên cứu hắn như thế nào?
Tựa hồ đã hiểu ý tứ trong mắt nàng, Dạ công tử ngữ khí cực kỳ ôn nhu
nói: “Tuyết nhi, động thủ đi, chết ở trong tay của ngươi, ta cam lòng
tình nguyện.”