Bị nô tài mắng? Ấm giường? Tiêu Nam Hiên mâu quang đột
nhiên bắn về phía lão bà đang quỳ gối, điểm ấy hắn không chút nghi ngờ
lời nói của nàng, bình thường hắn chỉ biết Tề Mẹ ở trong vương phủ tác
oai tác quái, chính là niệm tình nàng đã hầu hạ mẫu phi, chỉ cần không
quá đáng, hắn cũng không có truy cứu.
“Vương gia, nô tài cũng không nói gì quá, nhưng thật ra Vương phi đánh
nô tài, Vương gia cấp cho lão nô làm chủ nha.” Lão bà bị dọa đến run
run, vội vàng dập đầu, dù sao nàng cũng có bằng chứng là những vết
thương trên mặt do Vương phi gây ra.
“Vương gia, ngươi cũng phải làm chủ cho ta, nếu không, Vương gia ngươi
rõ ràng muốn hưu ta rồi, một cái Vương phi còn phải chịu khi dễ của nô
tài sao.” Vân Phi Tuyết nằm úp sấp ở trước ngực hắn, thân thể vặn vẹo ,
không thuận theo buông tha khóc lớn, trong lòng đã có tính toán, nếu hắn hưu chính mình, là hắn đã trúng kế của nàng.
Tiêu Nam Hiên lúc này mới chú ý tới, nàng trong lòng đánh cái gì? Muốn cho hắn hưu nàng? Nằm mơ.
Lão bà nhìn Vương gia khóe môi cười lạnh, lại nhìn đến Vương phi đang ở
trong lòng Vương gia khóc làm nũng, trong lòng lúc này mới nghĩ mà sợ,
chính mình tựa hồ đã quên, nàng ở không chịu sủng, chung quy vẫn là nữ
nhân của Vương gia, trên đầu mồ hôi lạnh đều theo mặt chảy xuống dưới,
Vương gia có hay không xử phạt chính mình?
Vẫn quỳ gối một bên nha hoàn, trong lòng lại đều đang nói thầm, xem ra, Vương gia cùng Vương phi tựa hồ không sai.
“Đi, phù Tề Mẹ đi nghỉ ngơi, thượng dược. ” Tiêu Nam Hiên đột nhiên phân phó cho đám nha hoàn đang quỳ gối một bên, sự tình hôm nay, coi như là
cấp nàng một cái giáo huấn.
“Cám ơn, Vương gia.” Lão bà cũng nhả ra khí, Vương gia vẫn là nể mặt nàng đã hầu hạ Quý phi trước đây, không làm khó chính mình.
“Vâng, Vương gia.” Hai cái tiểu nha hoàn vội vàng đứng dậy nâng Tề Mẹ dậy, lui đi ra ngoài.
Tiêu Nam Hiên một phen đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Đừng ở đó lãng phí nước mắt đóng kịch nữa.”
Vân Phi Tuyết lập tức trở lại bình thường, cũng lạnh lùng đối diện hắn
liếc mắt một cái nói: “Vậy tan cuộc đi.” Xoay người đối với Tiểu Đào
đến: “Tiểu Đào, chúng ta đi.”
“Đứng lại.” Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt cổ tay nàng,“Ngươi ở trong
vương phủ đả thương người, chẳng nhẽ ta lại bỏ qua chuyện này.”
Vân Phi Tuyết xoay người lại, đột nhiên cười nói: “Vương gia ngươi không phải cũng không có muốn truy cứu sao?”
“Bổn vương khi nào nói qua không nghĩ truy cứu?”
“Vương gia chẳng phải muốn mượn tay ta trừng phạt một chút nô tài kiêu
ngạo trong vương phủ này sao? Ngươi hẳn là nên cảm tạ ta, thay ngươi dạy dỗ nàng.” Vân Phi Tuyết dùng sức rút tay về, nàng cũng không phải ngốc
tử, điểm ấy nàng cũng có thể nhìn ra.
“Ngươi muốn bổn vương như thế nào cảm tạ ngươi? Hưu ngươi sao, cho ngươi rời đi vương phủ sao?” Tiêu Nam Hiên cười lạnh một chút, bị nàng nhìn
trúng nội tâm, hắn phi thường không thoải mái.
“Kia đương nhiên tốt nhất.” Nàng cầu còn không được, nhưng là nàng biết, điều này tựa hồ không có khả năng.
“Vân Phi Tuyết, ngươi có biết bổn vương thú vào nữ nhân, chỉ có một loại khả năng rời đi vương phủ, biết là cái loại gì không?” Tiêu Nam Hiên
khóe môi lộ ra tà ác tàn nhẫn cười lạnh.
“Người chết.” Vân Phi Tuyết không chút do dự đã nói, hù dọa ai đây, sau
đó khiêu khích nhìn hắn nói: “Đáng tiếc, ta nghĩ ta sẽ còn sống mà rời
đi.”