“Bổn vương hình như không có giam cầm tự do của ngươi.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên thốt ra một câu.
Vân Phi Tuyết hoài nghi nhìn hắn, lời này của hắn là ý tứ gì? Không khỏi thốt lên:“Ý của ngươi là ta có thể tự do ra phủ sao?”
“Bổn vương đã từng nói không thể sao?” Khóe môi Tiêu Nam Hiên gợi lên một độ cong tuyệt đẹp.
“Ngươi đã quên rằng ngươi từng nói, chỉ có người chết mới có thể rời
khỏi Vương phủ của ngươi.” Vân Phi Tuyết lạnh lùng liếc hắn, hôm nay hắn có ý tứ gì?
“Đó là rời đi, không phải ra phủ, cái này và cái đó khác nhau ngươi
không hiểu sao?” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng, cầm lấy chén trà trên bàn
thưởng thức.
Đến tột cùng hắn là có ý tứ gì? Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, hắn
cho nàng ra phủ, có âm mưu gì sao? Hắn sẽ tốt bụng như thế sao?
“Vân Phi Tuyết, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể tự do ra vào Vương phủ,
cũng có thể sử dụng quyền lợi Vương phi của ngươi.” Tiêu Nam Hiên đột
nhiên nói, đương nhiên hắn là cố ý cho nàng ra ngoài, cùng Vân Hạc tiếp
xúc.
“Tiêu Nam Hiên, ngươi có mục đích gì?” Vân Phi Tuyết dõi theo hắn, đột
nhiên đối xử với nàng tốt như vậy, không phải rất gian trá sao, lập tức
trở nên cảnh giác, nàng sẽ không bị vẻ bề ngoài mê hoặc.
“Bổn vương có thể có mục đích gì ? Cũng là ngươi có tật giật mình?” Con
ngươi đen nhánh của Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ hết thảy
biểu hiện của nàng đều là giả, trách không được nàng không sợ khổ hình,
không sợ xà quật, nguyên lai là do Vân Hạc bí mật huấn luyện, hiện tại
hắn cũng mới biết được, vì cái gì nàng cùng lời đồn đãi hoàn toàn không
giống.
“Mặc kệ ngươi có mục đích gì, bất quá khó có thể được ngươi đại từ đại
bi như vậy. Hiện tại ta muốn ra Vương phủ được không?” Khó có được cơ
hội như vậy, nàng đương nhiên muốn nắm giữ, ngày nào đó hắn có thể sẽ
thay đổi chú ý.
“Đương nhiên có thể.” Tiêu Nam Hiên cười lạnh trong lòng, vừa nghe có
thể ra Vương phủ, nàng liền khẩn trương muốn ra, phải đi thương nghị ám
sát hắn thế nào sao?
“Tiểu Đào.” Có được sự cho phép của hắn, Vân Phi Tuyết giương giọng hô.
“Tiểu thư, người tìm nô tỳ.” Tiểu Đào từ bên ngoài đi vào, thấy Tiêu Nam Hiên, thân thể sụp xuống, quỳ trên mặt đất nói: “Nô tỳ bái kiến Vương
gia.”
Tiêu Nam Hiên khoát tay, cho phép nàng đứng lên.
“Tiểu Đào, đi, chúng ta đi ra phủ chơi.” Vân Phi Tuyết thực hưng phấn,
nữ hài tử ai không thích đi dạo phố, nhưng kiếp trước nàng đều đáp ứng
huấn luyện, nhiệm vụ là trên hết, rất ít đi dạo phố.
“Ân.” Tiểu Đào mặc dù có chút nghi hoặc, các nàng có thể ra phủ sao, nhưng Vương gia ở đây, nàng không dám nhiều lời.
“Đúng rồi.” Vừa muốn ra khỏi cửa, Vân Phi Tuyết đột nhiên xoay người,
vươn tay nói: “Ta không có bạc, nếu cho phép ta ra phủ, vậy cấp cho ta
bạc đi.”
Tiêu Nam Hiên nhìn nàng tay đưa đến gần người hắn, lấy ra từ trong lòng
hai đĩnh bạc nói: “Mua thứ khác này nọ, ngươi có thể cho bọn họ đến
Vương phủ tính tiền.”
“Đã biết, ta đi đây, bái bai.” Vân Phi Tuyết hướng về phía hắn lắc lắc tay.
Tiêu Nam Hiên ở phía sau sửng sốt, bái bai là ý tứ gì? Là nàng không cẩn thận nói ra tiếng lóng sao? Vung tay lên, một hắc y nhân không tiếng
động liền đáp xuống trước mặt hắn.
[Aiz: Cúi chào ? Hây, có khi nào trong bản gốc đề goodbye không, hắc
hắc~ Pachan: bản gốc là bye-bye muội ạ T^T dưng mà tỷ sửa lại thành bái
bai, chứ để bye bye sợ Vương gia ca ca ko phát âm đc ^^~]
“Đi theo Vương phi, nàng làm gì cũng đừng xen vào, rồi đem hành tung của nàng hồi báo cho bổn vương .” Hắn phân phó.
“Dạ, Vương gia, thuộc hạ hiểu được.” Hắc y theo sau liền biến mất.
Vân Phi Tuyết vui vẻ tiêu sái đi đến ngã tư phồn hoa trên đường, nàng
cùng Tiểu Đào mỗi người cầm trong tay một chuỗi mứt quả ghim thành xâu,
vừa đi vừa ăn cùng nhìn ngó.
“Tiểu thư, xem trang sức này đi, mua một cái đi.” Trong rổ của một lão
nhân là vài miếng gỗ điêu khắc thành sai tử hình phượng hoàng, con bướm, nhưng nàng nhìn vào sắc đẹp của đống đồ vật, cái nào trông cũng rất
sống động, rất được.
Vân Phi Tuyết nhìn thấy bà ta tóc hoa râm, run rẩy chống gậy, rất là thê lương, nàng đau lòng, lập tức nói: “Được rồi, bà bà, ta mua hết.” Sau
đó bỏ vào rổ của lão bà một đĩnh bạc, lấy trâm cài tóc bằng gỗ đem đi,
nàng có thể đưa cho nha đầu ngốc dùng.
“Không, tiểu thư, cái này nhiều lắm, ta không thể lấy được.” Lão nhân cuống quít lấy bạc đem ra.
“Bà bà, người cầm đi, coi như ta mua tram càu tóc này của người, về sau
thấy người, ta trực tiếp lấy là được.” Vân Phi Tuyết rất nhanh đưa bạc
cho nàng.
“Tiểu thư, cám ơn ngươi, người tốt sẽ có hảo báo..” Lão bà bà không từ
chối nữa, chính là nhìn nàng bà ta càng không ngừng cảm kích.
“Tiểu Đào, chúng ta đi thôi.” Vân Phi Tuyết cười cười.
“Tiểu thư, người mua nhiều trâm cài tóc như vậy làm gì?” Tiểu Đào nhìn một cái trâm cài tóc trong tay hỏi.
“Cầm lấy, ngươi một cái ta một cái, còn lại cất đi.” Vân Phi Tuyết nói
xong, cầm lấy một cái, đặt ở trên đầu nàng ta, sau đó tự đeo một cái
hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”
“Đẹp thì có đẹp nhưng là tiểu thư từ khi nào dùng loại trâm cài tóc bằng gỗ này? Tháo ra đưa cho ta đi.” Tiểu Đào nói, thứ này giá rất rẻ, tiểu
thư như thế nào có thể mang?
“Trâm cài tóc bằng gỗ thì làm sao? Đẹp là được rồi, đi thôi, đi xem có cái gì xem không?” Vân Phi Tuyết không cho là đúng nói.
Nàng đi thẳng, nhìn thẳng, đột nhiên cùng người đối diện đi tới đụng vào nhau.
“Thực xin lỗi.” Vội vàng giải thích, ngẩng đầu liền phát hiện một công
tử toàn thân lãnh khí đang dùng loại mâu quang như thế nào yêu hận đan
xen nhìn nàng chằm chằm.
“Là ngươi.” Vân Phi Tuyết kinh ngạc kêu lên, hắn không phải Dạ công tử sao, vội vàng hỏi: “Thương thế của ngươi đỡ chưa?”
Đây là nàng đang quan tâm sao? Nhìn ánh mắt không có chút xin lỗi của
nàng, nhớ đến bộ dáng khi thấy máu của nàng, mâu quang của Dạ Phong
trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Tuyết nhi mà hắn yêu cư nhiên là nữ tử
long dạ độc ác như thế sao, điều này làm cho hắn không thể chấp nhận.
“Ta đi trước.” Cảm nhận được trong mắt hắn bắn ra hàn khí, Vân Phi Tuyết biết thời điểm nàng đâm vào ngực hắn, cũng giết đi tình yêu của hắn đối với ‘Tuyết nhi’, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao nàng không phải nàng
ta, không thể đáp lại cảm tình của hắn.
Xoay người bước đi, cánh tay lại đột nhiên bị hắn giữ chặt, hắn không nói được một lời, kéo nàng đi.
“Tiểu thư, Dạ công tử, người muốn làm gì? Người mau buông tay.” Tiểu Đào ở phía sau đuổi theo.