Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 192: Chương 192: Gặp Lại Nam Cung Thiên 2




Nam Cung Thiên thân mình lập tức cứng lại, không thể tin được chính mình vừa rồi nghe được ,cấp bách mang theo không thể tin lại hỏi:” Ngươi vừa rồi nói là ai? Hắn nói Vân Phi Tuyết điều này sao có thể?”

Hạ nhân còn chưa kịp trả lời ,một thanh âm quen thuộc thân thiết từ theo ngoài phòng truyền tiến vào.

“Tiểu tử vài năm không thấy cả, tỷ tỷ cũng không nhớ rõ rồi sao?”

Lời còn chưa dứt, người đã muốn đứng ở cửa, mắt đẹp lưu động nhìn trước mắt ngây ngô mỹ nam tử.

Nam Cung Thiên nhìn thân ảnh quen thuộc, dung mạo quen thuộc, tươi cười quen thuộc, thân mình nhoáng lên một cái, hắn đã muốn lấy tay ôm thắt lưng của nàng cảm thụ độ ấm thân thể của nàng, cảm nhận được nàng chân thật tồn tại mới kích động mang theo run run kêu một tiếng: “Tỷ tỷ ngươi còn sống! ngươi thật sự còn sống.”

Vân Phi Tuyết mâu trung lóe lệ quang lại làm một cái động tác quen thuộc là gõ đầu hắn nói : “Xú tiểu tử ! ngươi muốn ta chết nha.”

“Đau quá.” Nam Cung Thiên cũng khoa trương lấy tay vuốt đầu nàng, thật là tỷ tỷ đã trở lại bởi vì trừ bỏ nàng không ai dám gõ đầu của hắn.

Tiêu Nam Hiên phía sau nhìn hắn thân mật ôm thắt lưng của nàng còn bị bọn họ xem nhẹ, trong lòng không phải tư vị nhẹ giọng ho khan vài cái nhắc nhở bọn họ chú ý.

Nam Cung Thiên thế này mới buông ra Vân Phi Tuyết, sắc mặt nhưng không có một tia xấu hổ cùng xin lỗi ôm quyền nói: “Vương gia.”

Tiêu Nam Hiên gật gật đầu.

“Tỷ tỷ ngươi hôm nay là tới xem ta à? vài năm nay ngươi đi đâu thế?” Nam Cung Thiên lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên thân thể của nàng ,hắn chỉ quan tâm tỷ tỷ.

“Tiểu tử việc này sau này ta sẽ nói cho ngươi, hôm nay ta tới là tìm ngươi có sự tình trọng yếu.” Nghĩ đến Điệp nhi cùng Bình nhi, sắc mặt Vân Phi Tuyết lập tức biến lo lắng trầm trọng.

Nam Cung Thiên nhìn đến nàng thay đổi sắc mặt cũng trong lòng căng thẳng “tỷ tỷ làm sao vậy? Đã xảy ra sự tình gì?”

“Tiểu tử Cái Bang tin tức là nhanh nhất ,ta muốn ngươi giúp ta tìm hai cái tiểu cô nương giống nhau.” Vân Phi Tuyết nói đến.

“Đứa nhỏ?” Nam Cung Thiên sửng sốt nhưng là lập tức đáp: “Hảo.” Chỉ cần là tỷ tỷ phân phó hắn liền nhất định sẽ đi làm không cần biết nguyên nhân.

“Cám ơn ngươi tiểu tử.” Vân Phi Tuyết có chút cảm động, năm năm nay hắn vẫn là giống như trước đây ,phân tình ý này thật sự khó được.

“Tỷ tỷ! đứa nhỏ bộ dáng như thế nào? Ngươi họa cho ta như vậy sẽ càng dễ dàng một chút.” Nam Cung Thiên đột nhiên nghĩ đến nói, nếu có rồi bức họa phỏng chừng không ra hai ngày có thể có tin tức.

Tiêu Nam Hiên vẫn đứng ở một bên, thế này mới nhớ tới bọn họ chỉ lo lắng đứa nhỏ cư nhiên đã quên vẽ ra hình dáng hai con, phái người đi ra ngoài tìm cũng vội vàng nói đến: “ Phi Tuyết ngươi mau vẽ đi ,như vậy hai đứa nhỏ sẽ càng dễ dàng tìm được.”

Vân Phi Tuyết gật gật đầu đi đến bàn viết ,mở ra mặt trên giấy trắng, cầm lấy bút lông cẩn thận vẽ.

Tiêu Nam Hiên đứng ở một bên, càng xem tâm tình càng kích động, khuôn mặt các con càng lớn càng giống nàng, thâm thúy con ngươi đen lộ ra sủng ái ôn nhu, đây là nữ nhân của hắn và con gái hắn chưa từng đã gặp mặt.

“Tỷ tỷ các nàng là ai? “Nam Cung Thiên giật mình nhìn bức họa , trên đó cô gái giống tỷ tỷ phải bảy phần, các nàng làm sao lại giống tỷ tỷ ?

“ Con gái của ta!” Vân Phi Tuyết ngừng bút đáp, giữa đôi mắt đẹp lộ ra hào quang mẫu thân từ ái.

“Con gái của tỷ tỷ ?” Nam Cung Thiên lần hai kinh ngạc nhưng là hắn không có thời gian truy vấn mà là giương giọng hô:” Người tới.”

“Bang chủ có gì phân phó.” Một cái hạ nhân đi vào mà nói đến.

“Đem bức họa này đưa cho các họa sĩ sao chép sau đó phân phát cho các phân đà, nếu phát hiện hai cái hài tử này lập tức báo, hơn nữa nhất định phải bảo vệ tốt các nàng, không được đã bị một tia thương tổn.” Nam Cung Thiên phân phó nói sau đó đem bức họa đưa cho hạ nhân.

“Vâng” Hạ nhân vội vàng xoay người rời đi.

“Tiểu tử! cám ơn ngươi, có tin tức nhất định phải cho ta biết.” Vân Phi Tuyết nói ,nàng cũng phải đi tìm nữ nhi.

“Tỷ tỷ! không bằng ngươi chờ ở nơi này, ta cam đoan không ra hai ngày có thể có tin tức đứa nhỏ, nếu ngươi phải rời khỏi , nói không chừng sẽ không gặp được đứa nhỏ, hãy tin tưởng ta. “ Nam Cung Thiên kiên định nói, hắn cũng biết nàng là không có hướng đi tìm đứa nhỏ, nếu có sẽ không sẽ tìm hắn đến hỗ trợ.

“Ta không phải không tin ngươi! chính là…” Vân Phi Tuyết vừa muốn cự tuyệt, Tiêu Nam Hiên liền giành trước nói: “Phi Tuyết hắn nói đúng đó, ta tin tưởng lấy Cái Bang cùng mật thám hoàng cung năng lực không ra hai ngày nhất định sẽ có tin tức cùng với ngươi không hề có mục đích đi ra ngoài tìm kiếm, không bằng chờ ở nơi này, có tin tức gì, chúng ta lập tức có thể biết.”

Nàng suy nghĩ một chút nhìn bọn họ đã lâu mới gật gật đầu.

Nam Cung Thiên thế này mới hỏi: “Tỷ tỷ mấy năm nay ngươi đi đâu thế? Còn có đứa nhỏ là chuyện gì xảy ra?” Hắn đều rất muốn biết.

Vân Phi tuyết thế này mới đem chính mình trải qua năm năm nói lại một lần mới nói: “Sự tình chính là như vậy, hiện tại không biết bọn họ chạy chạy đi đâu rồi?”

“Tỷ tỷ không cần lo lắng, các nàng sẽ không có việc gì.” Nam Cung Thiên an ủi nói, thì ra mấy năm nay nàng đều ở Vô tình cốc, đột nhiên lại nghĩ tới chính mình hơn một tháng khi các tiền bối bao vây công kích , nữ tử áo trắng, người cứu mình cực kỳ giống nàng hỏi: “Tỷ tỷ người lần trước cứu ta là ngươi?”

Vân Phi tuyết cười một chút gật gật đầu.

Nam Cung Thiên đột nhiên có chút tức giận nhìn nàng: “Tỷ tỷ nếu nhìn thấy ta lại xuất thủ cứu giúp vì sao không nhận ta?” Mệt hắn nhiều năm thế này luôn mãi tưởng niệm nàng, thế mà gang tấc trong lúc đó lại cùng hắn gặp thoáng qua. Điều này làm sao cho hắn không tức giận được ?

“Tiểu tử giận à ?” Vân Phi Tuyết nhìn hắn giải thích nói:” Ta là tưởng thời điểm mang theo đứa nhỏ rời đi Vô tình cốc sẽ đến xem ngươi bởi vì lúc ấy ta còn không thể cho ngươi biết ta còn sống bởi vì đây là mệnh lệnh của sư phó.

Nam Cung Thiên có chút đau lòng nhìn nàng, nguyên lai nàng là có sự bất đắc dĩ ,xem ra này năm năm nàng sống cũng không tốt quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.