Hạ thể một trận đau đớn, Vân Phi tuyết cắn chặt răng,
không cho phép chính mình phát ra một thanh nào, mắt đẹp phun lửa giận,
hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ở trên người nàng đang
dùng sức vận động mãnh liệt, nàng sẽ không khóc, bởi vì nàng đã sớm quên cái gì gọi là khóc, đau khổ như thế này so với những gì nàng đã nếm qua chẳng là gì cả, vậy thì vì sao nàng phải sợ? Nàng chỉ biết hận.
Tiêu Nam Hiên lạnh lung nhìn chằm chằm nàng, mâu quang hèn mọn, không có một chút gọi là thương hoa tiếc ngọc đối với nữ nhân ở dưới thân, cũng
không có đối xử với nàng như một nữ nhân, chỉ lo hung hăng phát tiết
những phẫn hận, sự bất bình, muốn xuyên thấu thân thể của hắn.
Vân Phi Tuyết gợi lên một chút cười lạnh, hắn nghĩ rằng dạng này là có
thể nhục nhã nàng sao? hoặc là làm cho nàng xấu hổ không chịu nổi? đáng
tiếc hắn ngàn tính vạn tính cũng sẽ không tính đến nàng là ai?
Nhìn miệng nàng đich cười lạnh, Tiêu Nam Hiên tức giận bị kích phát,
thân thể càng thêm mãnh liệt va chạm nàng, không quan tâm đến sống chết
của nàng.
Thân thể càng ngày càng đau đớn, môi nàng đều bị nàng cắn đến chảy máu,
tay rất nhanh hướng đến phía trên, tâm đột nhiên vừa động, nàng di
chuyển, thân thủ rất nhanh tháo chiếc mặt nạ màu bạc ở trên mặt hắn
xuống, đồng thời dung chân một cước đem hắn đá đi ra ngoài……..
Tiêu Nam Hiên không nghĩ tới huyệt đạo ở nàng đột nhiên cởi bỏ, nhất
thời không có phòng bị, mặt nạ rơi xuống, thân thể ở không trung tạo
thành một vòng cung, an toàn rơi xuống đất.
Vân Phi Tuyết rất nhanh dung chăn ở trên giường, quấn quanh cơ thể trần
trụi của nàng, đồng thời trừng mắt nhìn về hướng hắn, chính là mâu quang vừa chạm đến mặt hắn, không khỏi hít vòa một ngụm không khí, một nửa
khuôn mặt hắn có một vết sẹo giống hình con rết, kéo dài từ trán xuống
cằm, làm cho người ta nhìn thấy ghê người, sợ hãi mà lại ghê tởm, mặt
khác một nửa khuôn mặt còn lại, lại thần kỳ anh tuấn, hoàn mỹ không có
một tia tỳ vết nào……….
“Như thế nào? Sợ sao?” Tiêu Nam Hiên tới gần nàng, tuấn mâu mang theo sự khinh thường, cũng giấu đi vẻ đau xót cùng cừu hận.
“Sợ cái gì? Gương mặt xấu xí của ngươi sao?” Vân Phi Tuyết phục hồi lại
tinh thần, nàng không phải sợ, chính là nhất thời có chút hoảng hốt.
“Ngươi không sợ sao? Ngươi không nghĩ nó rất ghê tởm? Thực đáng sợ sao?” Tiêu Nam Hiên lại tới gần nàng vài phần, làm cho nàng có thể nhìn kỹ rõ ràng cái vết sẹo xấu xí kia.
“Còn có thể so với ngươi càng ghê tởm, càng đáng sợ sao? Cùng ngươi so
sánh, nó đáng yêu hơn nhiều.” Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn hắn châm chọc nói, trái tim xấu xí so với bề ngoài xấu xí càng thêm ghê tởm đáng sợ
hơn nhiều.
“Ha ha, ha ha.” Tiêu Nam Hiên mâu quang gắt gao khóa chặt nàng, đột
nhiên phát ra một trận cuồng tiếu, hắn đột nhiên đối với nữ nhân này có
hứng thú, mỗi người đàn bà nhìn thấy bộ mặt thật của hắn không phải là
thất thanh thét chói tai, cũng chính là bị dọa đến sắc mặt tái nhợt,
thậm chí ngất đi, nàng lại còn nói nó đáng yêu.
“Ngươi cười cái gì? Đưa quần áo của ta đến đây.” Vân Phi tuyết không có
tâm tư ở lại quản hắn, thầm nghĩ nhanh lên rời đi nơi này.
“Như thế nào? Muốn nhanh chóng rời đi sao?” Tiêu Nam Hiên tựa hồ liếc
mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng, một lần nữa nhắc lại: “Ngươi cho là ngươi vào đây rồi, còn có thể đi ra sao?”
“Ngươi đã biết ta chính là giả mạo rồi, cái ngươi muốn cũng đã đạt được
rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn đã cướp lấy của trinh tiết của nàng, điều này đối nữ tử
trong thời cổ đại là nhục nhã bao nhiêu.
“Thế nào? Ta đột nhiên đối với ngươi thực cảm thấy hứng thú, về phần
ngươi có phải là giả mạo hay không, ta còn cần đi thăm dò rõ ràng, cho
nên, trước đó, ngươi tốt nhất nên thành thật với ta.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói xong, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.