Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 200: Chương 200: Lãng Mạn Dưới Ánh Trăng




Bước chân giẫm lên bóng trăng, Tiêu Nam Hiên, Vân Phi Tuyết, Quỷ Mị và Nam Cung Thiên cùng nhau bái biệt Thiên Sơn lão nhân, rời khỏi Thiên Sơn.

Dưới chân núi Thiên Sơn.

“ Tỷ tỷ, ngươi hãy tự bảo trọng, có sự tình gì thì phái người của Cái Bang tìm ta”. Nam Cung Thiên nhìn nàng có chút lưu luyến không rời, chỉ cần là chuyện của tỷ tỷ hắn nhất định không tiếc lời trượng nghĩa.

“ Tiểu tử, đợi chuyện ở đây giải quyết xong ta sẽ tìm gặp ngươi”. Kỳ thật trong năm năm nay, Vân Phi Tuyết cũng thường xuyên nhớ tới người đệ đệ đáng yêu như hắn.

“ Tiểu Tuyết nhi, bảo trọng”. Quỷ Mị phóng ra ánh nhìn tà mị, không thèm liếc mắt sang Tiêu Nam Hiên vốn đang ở một bên .

Vân Phi Tuyết buồn cười trừng hắn, liếc mắt một cái dùng ánh mắt nói với Quỷ Mị, “ Ngươi cố ý” .

Quỷ Mị yêu nghiệt cười cũng dùng ánh mắt đáp trả “ Ta chính là cố ý, tiểu Tuyết nhi”.

“ Khụ khụ!” Tiêu Nam Hiên cố ý ho nhẹ thành tiếng nhắc nhở.

“ Tỷ tỷ, chúng ta phải đi rồi”. Nam Cung Thiên nói xong không chờ nàng trả lời liền cùng Quỷ Mị xoay người phi kỵ mã rời đi. Quỷ Mị trước khi đi còn không quên gửi lại cái hôn gió.

“ Như thế nào? Luyến tiếc Nam Cung Thiên hay vẫn là Quỷ Mị ?” Tiêu Nam Hiên nhanh một chút ôm eo của nàng, nhìn thấy nàng vẫn dõi theo bọn họ, ánh mắt cùng ngữ khí nhói lên sự bất mãn, cái kia Quỷ Mị đáng chết, có một ngày sớm muộn gì hắn cũng sẽ hảo hảo giáo huấn hắn một chút.

“ Ngươi ghen tị? Nguyên lai Quỷ vương luôn luôn lãnh huyết cũng ghen, ta không phải nên thực vinh hạnh”. Vân Phi Tuyết quay đầu trêu ghẹo hắn.

“ Ta đúng là ghen tị, ngươi nên bồi thường ta như thế nào?” Ngón tay Tiêu Nam Hiên xẹt qua khuôn mặt của nàng, nguyên lai lại thản nhiên thừa nhận cảm giác của chính mình, đây cũng không phải là chuyện rất khó khăn.

Vân Phi Tuyết cố ý cười một cách yêu mị , dùng tay ôm cổ hắn, hôn một cái nhẹ như mây bay, vui cười nói: “ Bồi thường như vậy thì thế nào?”

“ Không đủ, ta muốn như thế này”. Tiêu Nam Hiên trong thoáng chốc giữ chặt đầu của nàng, thật chú tâm hôn.

Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống hai bóng người đang kích tình mãnh liệt, thản nhiên tản mát ra ánh sáng là như vậy nhu hòa, lãng mạn.

Thật lâu sau, Vân Phi Tuyết tựa vào trước ngực hắn, khóe môi cong lên thành một độ cong hạnh phúc , cuộc sống hiện tại của nàng thật hạnh phúc, có thể yêu đứa nhỏ, yêu lão công của mình, nàng còn có cái gì mong mỏi nữa.

“ Nương tử, sự tình gì khiến nàng vui vẻ vậy?” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng, ánh mắt lộ ra ý cười hạnh phúc, cố ý trêu đùa.

Chính là hắn gọi một tiếng nương tử ước chừng khiến cho Vân Phi Tuyết sửng sốt trong nửa ngày, lòng chậm rãi nhộn nhạo lên vị ngọt, lộ ra xấu hổ , phối hợp cùng hắn kêu một tiếng: “ Bởi vì nhìn thấy tướng công cho nên vui vẻ”.

“ Tướng công” một lời mang thật nhiều sự ấm áp này, làm chân tình chậm rãi tích tụ lại trong ánh mắt Tiêu Nam Hiên, đôi môi lại dần bắt đầu hạ xuống ngay tại nơi ngọt ngào của nàng, chạm đến trong nháy mắt.

“ Đi, nhanh đi, chúng ta còn muốn đi thật nhanh đâu”. Vân Phi Tuyết lại nhanh một chút thoát ra lời nói , bất ngờ xoay người sang nơi khác cười duyên .

“ Giá!”. Tiêu Nam Hiên ôm chặt nàng, hai chân chặt chẽ trên thân ngựa, chạy như bay ra ngoài. Bọn họ cũng không thể trì hoãn, tổng sự còn có sư công và Long Phi rồi Vô Tình cốc chờ bọn họ trên đường.

Ngựa phi hai ngày hai đêm không nghỉ ven đường, bọn họ rốt cục đã tới Vô Tình cốc.

Ngoài cốc.

“ Ngươi ở lại thị trấn nhỏ thuê phòng trọ chờ Long Phi và sư công, ta đi vào trước”. Vân Phi Tuyết dừng cước bộ nói với Tiêu Nam Hiên ở phía sau.

“ Tự mình cẩn thận, chờ ta”. Tiêu Nam Hiên dùng cả người ôm lấy nàng, năm năm rồi , thật vất vả mới gặp lại , hắn dù một khắc cũng không muốn rời xa nàng.

“ Ân, ta chờ ngươi”. Vân Phi Tuyết gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện tình cảm riêng tư của nữ nhân, lại nói, rất nhanh có thể ở cùng nhau rồi.

Tay nắm rồi lại buông, nàng nhẫn tâm không quay đầu lại, thẳng hướng Vô Tình cốc mà đi.

Ở phía sau, Tiêu Nam Hiên vẫn nhìn theo bóng dáng nàng cho tới khi khuất tầm mắt mới xoay người rời khỏi.

Vân Phi Tuyết trở về Vô Tình cốc, nàng đi tới phòng của Vô Tình sư thái thỉnh an.

“ Sư phụ, con đã trở về”.

“ Tuyết nhi, ngươi đã trở lại. Điệp nhi và Bình nhi có khỏe không?” Vô Tình sư thái đang ngồi , thấy nàng liền mở to mắt.

“ Tạ ơn sư phụ quan tâm, các nàng tốt lắm”. Vân Phi Tuyết trả lời, nàng biết sư phụ nhất định nghe được ít nhiều tin tức, lại nói, nàng tất yếu cũng không giấu diếm.

“ Vậy tốt rồi Tuyết nhi, ngươi đi đường cũng đã vất vả rồi, trước đi nghỉ ngơi một chút”. Vô Tình sư thái nhắm mắt lại phân phó nói.

“ Sư phụ, Thiên Sơn lão nhân muốn tới gặp người”. Vân Phi Tuyết do dự một chút vẫn nói ra.

“ Ngươi nói cái gì?” Vô Tình sư thái nhanh chóng mở to mắt, ánh nhìn mang theo kinh ngạc.

“ Sư phụ, Thiên Sơn lão nhân muốn tới gặp người”. Vân Phi Tuyết lặp lại rõ ràng một lần nữa.

“ Ha ha ha ha”. Vô Tình sư thái đột nhiên cười như điên dại , đôi mắt lão rưng rưng, cười đến toàn thân đều run rẩy, hắn muốn tới nhìn nàng? Đã bao nhiêu năm rồi? Hắn rốt cục đã chịu tới gặp nàng rồi.

“ Sư phụ, người làm sao vậy?” Vân Phi Tuyết bị nàng làm cho hoảng sợ.

“ Tuyết nhi, ta không sao, ngươi về phòng trước đi”. Đã lâu, Vô Tình sư thái mới cố nén khiến cho chính mình bình tĩnh trở lại.

“ Sư phụ, vậy người nghỉ ngơi cho tốt” Vân Phi Tuyết nhìn nàng một cái mới xoay người rời đi.

Cửa phòng vừa đóng, thân thể Vô Tình sư thái lập tức liền buông xuống dưới mặt đất , biểu tình ai oán mang theo vẻ hơi cười, ôm khuôn mặt mang nét oán hận, nàng đi đến trước gương đồng ngồi xuống.

Nhìn trong gương đồng, một mái tóc hoa râm, trên trán hay khóe mắt đều có nếp nhăn của một lão thái bà, nàng lấy tay che mặt mình.

Trong phút chốc, tuôn ra nào khóc nào cười, đã vài cái mười năm rồi, nàng đã đợi kể từ lúc là một tiểu cô nương còn thanh xuân đợi cho đến hôm nay là lão thái bà đã bảy mươi tuổi đời, hắn rốt cục cũng chịu tới gặp mình rồi. Nhưng đã chậm, hết thảy đều đã chậm, năm tháng thời gian không có khả năng xoay chuyển một lần nữa.

Biểu tình trên mặt thoáng cái đổi sang vẻ hung ác, mấy năm thanh xuân , mấy năm oán hận, nàng nhất định đều phải kể hết, đòi lại hết, cho dù có chết hắn cũng không bồi thường hay trả giá được một chút trong ngần ấy năm nàng đã trải qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.