Vân Phi Tuyết cười lạnh nhìn bọn họ, muốn làm nhục nàng sao, cũng phải nhìn xem bọn hắn có đủ bản lĩnh hay không.
Ngồi ở bên giường, Tiêu Nam Hiên vẻ mặt sửng sốt, mày kiếm nhíu chặt,
nàng biết công phu, lập tức sắc mặt biến xanh mét, Vân Hạc cái lão già
kia, cư nhiên dám tìm người mạo danh thế thân, đột nhiên tay hắn bắt lấy cổ tay nàng, “Ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Vân Phi Tuyết ngẩng mặt
không chút nào sợ hãi nhìn hắn, hắn thú tân nương chẳng nhẽ lại không
biết nàng là ai chăng? Huống chi nàng căn bản cũng không rõ chính mình
là ai? Vậy như thế nào trả lời hắn?
“Vân Phi Tuyết, mười sáu tuổi, là tam tiểu thư của Vân gia, có tri thức
hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì không biết, nhưng là cũng không
biết công phu.” Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra từng chữ, sau đó ánh mắt đột nhiên căng thẳng, dung sức bóp chặt tay nàng: “Nói, ngươi rốt cuộc
ai?”
“Buông tay, ngươi đã biết rồi cần gì phải hỏi lại.” Trên tay một trận
đau đớn truyền tới, làm cho Vân Phi Tuyết không khỏi nhíu mày một chút,
nguyên lai tên của nàng cũng không có thay đổi, chỉ là thay đổi bộ dạng
thành một nữ tử tài mạo song toàn lại còn là thiên kim đại tiểu thư nữa, chẳng lẽ nàng xuyên qua chính kiếp trước của mình? Nếu là kiếp trước
của nàng, vì cái gì đên động phòng với hắn, nàng lại phải chịu nhục nhã
như thế?
“Ngươi không phải Vân Phi Tuyết, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng,
ngươi nói hay không nói? Bằng không đừng trách ta không khách khí.” Tiêu Nam Hiên mâu quang đột nhiên lãnh, tay hắn lại bóp chặt tay nàng, dám
đưa đến cho hắn một thế thân, thật sự là không muốn sống nữa rồi.
Lại cảm thấy trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn, phản ứng đầu tiên
của Vân Phi Tuyết chính là xuất thủ phản kích, đột nhiên nàng đưa chân
ra ngáng chân hắn, một tay ra quyền thẳng đến trên mặt hắn…….
Tiêu Nam Hiên rất nhanh túm trụ lấy nàng, một bên linh hoạt trốn tránh,
chiêu thức của nàng rất kỳ quái, nhìn không ra là loại phương pháp võ
công nào, tuy rằng nhanh, ra đòn dứt khoát, nhưng là đều là cậy mạnh,
giống như không có nội lực……
Mấy chục chiêu trôi qua, Vân Phi Tuyết mới phát hiện ngay cả góc áo của
hắn chính mình đều không có đụng tới được, nhìn sắc mặt hắn không thay
đổi, còn sắc mặt nàng đã muốn ửng đỏ, đã phải thở mạnh, trên trán đã
toát ra rất nhiều mồ hôi, nàng mới nghĩ đến hắn là người cổ đại hẳn là
phải biết khinh công đi, vậy nàng chịu thiệt rồi.
“Không đánh.” Nàng ngừng lại nói.
“Ngươi rốt cuộc nói hay không?” Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên lấy tay túm
lấy cằm của nàng, mâu trung chớp động hai tia lửa giận, nàng muốn đùa
giỡn hắn sao?
“Nói cái gì? Có bản lĩnh chính ngươi đi mà thăm dò.” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, đối hắn không có một tia hảo cảm, một người nam nhân đối
đãi với thê tử của chính mình như thế trong đêm tân hôn, mặc kệ vì
nguyên nhân gì, hắn đều ti bỉ vô sỉ đến cực điểm.
Tiêu Nam Hiên tuấn mâu bán mị, nhìn thẳng chằm chằm vào nàng, nữ nhân
này xem như cam chịu sao? Mâu quang đột nhiên hạ xuống ngực nàng, bởi vì vừa rồi đánh nhau mà quần áo nàng lộn xộn, lộ ra cái yếm bao vây lấy
bầu ngực sữa yêu kiều mềm mại, để lộ toàn bộ da thịt trắng như tuyết,
khóe miệng hắn cong lên gợi một chút tà ác, mặc kệ nàng là ai? Nếu đã
đưa đến tận cửa, hắn vốn không có lý do buông tha. Về phần nàng là ai,
hắn rất nhanh có thể điều tra rõ.
Nhìn theo ánh mắt đang nhìn chăm chú của hắn, Vân Phi Tuyết mới phát
hiện chính mình để lộ cảnh xuân tiết ra ngoài, vội vàng lấy tay che
khuất, mắng : “Sắc lang.”
“Sắc lang? Hảo, ta đây khiến cho ngươi nhìn xem thế nào mới thật sự là
sắc lang.” Tiêu Nam Hiên dùng một chút lực, đem nàng túm đến trước ngực, sau đó dùng ánh mắt ý bảo người bên trong đi ra ngoài.
Nữ nhân đang ở trên giường cùng bốn nam nhân kia lặng lẽ lui ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì?” Vân Phi Tuyết lập tức cảnh giác, các tế bào trong cơ thể nàng đang cảnh báo có nguy hiểm tới gần.