Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 165: Chương 165: Năm năm sau, phong vân nổi lên




Toàn bộ bên trong Vương phủ đều bị bao phủ một mảnh không khí âm trầm, nha hoàn hạ nhân đều hầu hạ mà run như cầy sấy, sinh tử Vương phi không rõ, so với trước kia Vương gia càng thêm làm cho người ta sợ hãi, tuy rằng không có trừng phạt quá đáng gì một nô bộc, nhưng bọn họ đều thật cẩn thận hầu hạ , sợ một cái không tốt, chọc giận Vương gia, liền khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Trong hoàng cung.

Vài thái giám ở một chỗ vụng trộm đàm luận .

“Ai~ hiện tại mỗi người đều cảm thấy bất an, lại càng không dám ở trước mặt Vương gia nói chuyện.”

“Hiện tại đều đã qua mười ngày rồi, sinh tử của Vương phi vẫn như trước không rõ, sống không thấy người, chết không thấy xác , ai dám đụng tới Vương gia.”

“Ta phỏng chừng mười phần là không tốt.”

“Kỳ thật, trong lòng ai đều hiểu được, Vương phi hẳn đã chết, nhưng là mọi người không dám ở trước mặt Vương gia đề cập thôi.”

“Ừ, Hoàng Thượng còn mỗi ngày hỏi hoàng tẩu thế nào? Vương gia lại còn dỗ dành hắn nói rất nhanh sẽ trở về, ai biết Vương gia có nhiều khó chịu trong lòng.”

“Haiz, chúng ta đây cũng không cần phải nghị luận đi, nếu không để cho Hoàng Thượng nghe được liền phiền toái rồi.”

“Ân, nhanh chạy tản ra đi.”

Mà trong bọn họ ai cũng không phát hiện sau cây cột kia có một thân ảnh nho nhỏ cũng xoay người bỏ chạy.

Tiêu Nam Hiên vừa mới đến, Triệt nhi liền mang vẻ mặt đầy nước mắt chạy tới.

“Triệt nhi, làm sao vậy?” Hắn cả kinh, ôm lấy Triệt nhi.

“Hoàng huynh, ngươi nói cho ta biết, hoàng tẩu đã chết có phải không? Hoàng tẩu có phải hay không giống mẫu phi không cần Triệt nhi rồi?” Lệ trong đôi mắt Triệt nhi không ngừng rơi xuống.

Tâm Tiêu Nam Hiên đau xót, ôm chặt hắn:“Triệt nhi, hoàng tẩu không có chết, chính là nàng đã về nhà, trở lại nhà của chính nàng rồi.”

“Về nhà?” Triệt nhi nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt nhìn hắn,“Hoàng huynh, vậy nhà hoàng tẩu ở nơi nào? Chúng ta đi tìm nàng được không? Triệt nhi nhớ nàng lắm.”

Tiêu Nam Hiên lập tức ôm chặt hắn, ánh mắt bao phủ một tầng nhợt nhạt mờ mịt, như là nói cho hắn nghe, cũng như là nói cho chính mình nghe. : “Hoàng huynh cũng rất muốn gặp nàng, nhưng là nhà hoàng tẩu ở rất xa, chúng ta tìm không thấy, nhưng nàng nhất định sẽ trở về tìm chúng ta .”

“Thật vậy chăng? Hoàng tẩu nhất định sẽ trở về sao?” Hốc mắt lệ đầy của Triệt nhi hiện lên tia ngạc nhiên, nước mắt lòe lòe tỏa sáng.

“Ân, sẽ thế , bởi vì nàng luyến tiếc Triệt nhi.” Hắn kiên định gật đầu, hắn tin tưởng nàng sẽ trở về.

“Chúng ta ở đây chờ nàng, chờ nàng vội tới sinh nhật Triệt nhi.” Triệt nhi còn muốn cái bánh sinh nhật kia của nàng.

“Triệt nhi, thực ngoan, tốt lắm, ngươi nên học đi, hoàng huynh đưa ngươi đi.” Tiêu Nam Hiên dắt tay hắn.

Một tháng trôi qua, cho dù hắn ban ra bố cáo treo giải thưởng, vẫn như trước không có tin tức gì của nàng.

Tiêu Nam Hiên lướt qua ánh trăng đi vào phòng của nàng, căn phòng vẫn như trước được tiểu Đào quét tước sạch sẽ, giống như lúc nàng còn ở.

Đẩy cửa ra đi vào, cầm trong tay một vật điêu khắc hình phượng hoàng giương đôi cánh vàng kim trông rất sống động , tay hắn xoa lấy rồi đặt trước bàn trang điểm của nàng.

Hắn còn nhớ rõ, nàng từng nói qua nàng thích vàng bạc tài bảo, mà hắn còn chưa tặng nàng lễ vật, nàng cứ như vậy ly khai.

Nhìn trương ra trước mắt chiếc giường bọn họ từng ân ái, vẻ tươi cười của nàng nhanh như vậy xuất hiện rõ ràng ở trước mắt.

Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, khóe môi hắn thản nhiên mang theo tươi cười, hắn nguyện ý tin tưởng, nàng ở một đầu ánh trăng khác, sống cuộc sống thật tốt.

Hai mùa trăng, ba mùa trăng, bốn mùa trăng, năm mùa trăng, thời gian nửa năm thoáng một cai đã qua.

Sinh tử của nàng đã không còn là vấn đề bàn luận của mọi người, trong trí nhớ của mọi người, giống như nàng đã chết đi.

Long Phi đi qua phòng Vân Phi Tuyết, thấy ánh sáng bên trong, hắn than nhẹ một tiếng, biết sư huynh lại ở bên trong, cơ hồ mỗi ngày hắn đều phải làm chuyện tình này.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, hắn đến phía sau sư huynh, nhìn ngay đến năm vật trang sức xa xỉ khác nhau nằm trên bàn trang điểm

“Long Phi, ngươi nghĩ nàng có thích mấy thứ không?” Tiêu Nam Hiên không quay đầu lại, hắn biết là Long Phi.

“Sẽ thích, chỉ cần vật sư huynh đưa nàng đều thích.” Long Phi nhẹ nhàng nói.

“Nàng nói, ở nơi nào đó nàng là nữ tử không ai thèm lấy, nàng nói bọn họ như vậy là chế độ một vợ một chồng, nàng nói………….” Khóe môi Tiêu Nam Hiên mang theo tươi cười, chậm rãi nhớ lại , lặp lại .

“Sư huynh, nửa năm rồi, không có chút tin tức của nàng, nhất định là nàng về nhà rồi, ngươi cũng có thể buông tay, không cần phải tra tấn chính mình rồi.” Long Phi an ủi , khuyên giải, hắn không nghĩ muốn để sư huynh còn đắm chìm trong thống khổ.

“Long Phi, ta không có tra tấn chính mình, việc nhớ nàng mỗi ngày làm cho ta thấy thực hạnh phúc, mà sao giờ đây ta mới hiểu được, nguyên lai yêu cùng hận đều giống nhau, đều làm cho người ta khắc khổ thật sâu trong lòng.” Tiêu Nam Hiên xoay người lại.

Long Phi nhìn hắn, hận khiến cho hắn bỏ ra năm năm, như vậy yêu? Yêu sẽ là bao nhiêu năm? Hắn có chút không thể tưởng tượng.

Một năm sau.

Hôm nay là ngày nàng nhảy xuống vách núi, một mình Tiêu Nam Hiên lại đi đến vách núi này, liền thấy ở rất xa, Qủy Mị cùng Nam Cung Thiên ở nơi nào đó đang bày ra cúng tế.

Hắn lập tức vọt qua, lật nghiêng tế phẩm nói:“Ngươi đang làm cái gì?”

Qủy Mị và Nam Cung Thiên sửng sốt, nhìn vật bị lật nghiêng, vương vãi lộn xộn, sắc mặt trầm xuống hỏi ngược lại:“Ngươi lại đang làm cái gì?”

“Nàng không chết, các ngươi như thế nào bày chuyện cúng tế.” Tiêu Nam Hiên nói, nàng nhất định đang ở nơi nào sống thật tốt .

Nghe hắn nói như vậy, bọn họ biết đại khái hắn là thương tâm hoài niệm nàng, cho nên không chấp nhận sự thật nàng đã chết. Bọn họ cũng không tin tưởng, nhưng đã một năm rồi, nếu thật sự nàng được người khác cứu, hẳn là có tin tức, hiện tại bọn họ không thể phủ nhận chuyện này.

Nhìn vẻ mặt thông cảm của họ nhìn chính mình, Tiêu Nam Hiên biết nhất định bọn họ nghĩ đến bản thân điên rồi.

“Quỷ vương, buông tay đi, ngươi không phải người không thể chấp nhận thực tế.” Qủy Mị đưa tay lên vai hắn, sau đó nói:“Ngươi tự mình hảo hảo ngẫm lại đi, ta đi trước.” Nói xong, xoay người bước đi.

Nam Cung Thiên thấy hắn rời đi, cũng xoay người bước đi, bất quá tình cảm của Quỷ vương đối với tỷ tỷ làm cho hắn cảm động.

Tiêu Nam Hiên nhìn bọn họ rời đi, họ không hiểu hắn nói cái gì? Nhưng hắn cũng không muốn giải thích, bởi vì đó là bí mật của hắn và nàng.

Thời gian trôi qua, đảo một cái, bao nhiêu công sức tựa như cái nháy mắt, bốn năm đã trôi qua.

Cảnh còn người mất, nhiều điều biến đổi, ngay cả căn phòng nàng từng ở, đã trải đầy trong năm năm nay, những lễ vật mà hắn dành cho nàng theo từng mùa trăng.

Một cánh bồ câu trắng đưa tin bất ngờ dừng ở trước thư phòng Vương phủ.

Long Phi thân sau bắt trụ, xuất ra tờ giấy trên đùi nó, chỉ thấy mặt trên viết:“Hiên nhi, Phi nhi, tề tụ, ở ba tháng sau, tại thời điểm luận võ ở Thiên Sơn, cần phải trở về, thầy, Ma quân.”

Lp cầm tờ giấy bước đến thư phòng:“Sư huynh, sư phụ gởi thư.”

“Sư phụ? Sự tình gì?” Tiêu Nam Hiên sửng sốt, hàng năm hắn và Long Phi đều mang theo Triệt nhi trở về một lần, cho nên sư phụ cơ hồ cho tới bây giờ cũng chưa gởi thư cho bọn hắn, chẳng lẽ đã xảy ra sự tình gì?

“Sư huynh, ngươi xem, sư phó chưa nói, nhưng ta khẳng định là có chuyện, hẳn là có liên quan tới việc luận võ hàng năm với sư tổ.” Long Phi đoán, đem tờ giấy đưa qua.

Tiêu Nam Hiên tiếp nhận tờ giấy , vừa thấy, ánh mắt ngưng trọng:“Ta phi thường nghĩ có khả năng này, bằng không sư phụ sẽ không khiến chúng ta phải trở về, nhất định là có chuyện phi thường trọng yếu”

“Ta cũng nghĩ vậy, nếu là chuyện tình bình thường, sư tổ cùng sư phụ cũng có thể xử lý, sẽ không triệu chúng ta trở về.” Long Phi cũng gật đầu.

“Mặc kệ như thế nào? Chúng ta phải đem chuyện triều chính sắp xếp ổn thoả một chút, ba ngày sau liền xuất phát, đi Thiên Sơn.” Tiêu Nam Hiên phân phó.

“Ân, nhưng sư huynh, có muốn mang Triệt nhi trở về hay không?” Long Phi hỏi.

“Mang theo hắn. Ta sẽ lo nếu để một mình hắn ở đây, lại nói hắn cũng là một phần tử của Thiên Sơn, nếu Thiên Sơn có việc, hắn cũng có phần gánh vác, chuyện này sẽ hữu ích cho việc tiếp quản giang sơn sau này của hắn.” Tiêu Nam Hiên giải thích.

“Ta đã biết, ta đi an bài chuyện này.” Long Phi xoay người rời đi.

Trong hoàng cung, một tuyệt mỹ thiếu niên ngồi tại bàn học thực đang dùng bút lông viết chữ, tuy rằng trên mặt còn mang sắc đỏ hồng ngây thơ, thế nhưng cơ hồ tồn tại thần khí uy nghiêm.

“Triệt nhi.” Long Phi căn bản không cần thông báo, liền xông vào.

“Sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Có việc gì sao?” Triệt nhi buông bút lông trong tay, thấy kỳ quái hỏi.

“Triệt nhi, chúng ta sẽ lập tức hồi thiên sơn, ngươi có muốn đưa cái gì cho sư phụ, sư tổ không? Có thể chuẩn bị một chút, chúng ta liền lập tức xuất phát.” Long Phi nói.

“Về thiên sơn?” Ánh mắt Triệt nhi lộ ra kinh hỉ, hắn rốt cục lại có thể rời đi hoàng cung rồi, quá cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Ân, ba ngày sau, chúng ta liền xuất phát.” Long Phi gật đầu, biết chính hắn cầu còn không được.

“Ta đây đi chuẩn bị thôi.” Triệt nhi nói xong, bỏ chạy ra ngoài.

Ở phía sau, Long Phi sủng ái cười cười.

*Spoil: Độc giả thân yêu, mong đợi Vân Phi Tuyết xuất hiện không? Ha ha. ( lời tác giả )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.