“Đã tra ra hắn là ai chưa?”
“Ta đã phái người ra tra xét, tin rằng nhanh chóng tra được kết quả.” Long Phi nói.
“Có lẽ đây là do bọn chúng bố trí đánh lạc hướng.” Tiêu Nam Hiên đáp
trả, bất quá mặc kệ thế nào, đối phó với bọn họ, hắn rất thành thạo.
“Sư huynh, kỳ thật lúc trước ngươi nên tự mình đăng cơ, không phải đỡ
Triệt nhi đăng cơ, có lẽ như vậy đối với ngươi cùng Triệt nhi đều tốt.”
Long Phi từ tình cảm mà phát ra.
Mâu quang của Tiêu Nam Hiên trở nên ngưng trọng, trầm mặc một chút mới
nói:“Triệt nhi là vì ta nhỏ như vậy lại mất đi Mẫu phi, cho nên ngôi vị
Hoàng đế là ta bồi thường cho hắn, đợi sau khi hắn trưởng thành, ta sẽ
giao cho hắn hoàn toàn.”
“Nhưng sư huynh ngươi có nghĩ đến cảm giác của Triệt nhi không? Hắn còn
nhỏ như vậy, mỗi ngày đều ở trong Hoàng cung bị buộc học này học kia,
cho nên hắn mới có thể vụng trộm chạy ra ngoài.” Long Phi nhìn hắn thật
sự nói, có lẽ quyết định này của hắn là sai rồi.
“Thân phận của hắn hoàn toàn không giống với người khác, đây là trách
nhiệm của hắn.” Hắn không phải không đau lòng về Triệt nhi, nhưng hắn
phải làm như vậy.
“Ta chỉ là đau lòng về Triệt nhi, đúng rồi, sư huynh, ngươi nói trong
thân thể Vương phi còn có độc dược khác, là độc gì?” Long Phi đột nhiên
đổi đề tài lập tức, sẽ là loại độc gì có thể ức chế độc Nhất tiếu bán bộ phong.
“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, ngay cả Thái y cũng không tra ra là độc
gì.” Tiêu Nam Hiên lắc đầu nói, bất quá hắn sẽ điều tra ra.
“Hoàng huynh.” Ở ngoài cửa vang lên thanh âm của Triệt nhi, cùng lúc dùng tay gõ cửa.
Long Phi đi qua, mở cửa ra, nhìn hắn nói:“Triệt nhi, vào đi.”
“Sư huynh, nữ nhân cứu ta hôm nay là Vương phi của Hoàng huynh sao?” Triệt nhi ngửa đầu nháy mắt hỏi.
“Ân, sao vậy?” Long Phi gật đầu hỏi.
“Không có gì. Sao ta lại không biết?” Triệt nhi nhíu mày một chút.
“Triệt nhi, làm sao ngươi gặp được nàng?” Tiêu Nam Hiên nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến hỏi.
“Ta phá hỏng diều của người ta, nên bắt ta bồi tiền, sau đó nàng lại
thay ta bồi tiền, sau lại nói liền gặp người xấu, nữ nhân ngốc kia võ
công không có, còn muốn che chở ta.” Triệt nhi nhớ tới bộ dáng của nàng
ngay lúc đó, không khỏi chế nhạo nói, tuy rằng thấy nàng không biết tự
lượng sức mình, nhưng trong long hắn vẫn có điểm cảm động.
“Triệt nhi, nhưng nếu không phải nàng, ngươi hôm nay cũng rất nguy hiểm
rồi.” Long Phi mỉm cười sủng ái, mặc kệ có phải nàng diễn trò hay không, nhưng tóm lại là nàng cứu Triệt nhi của hắn.
“Là đại ca ca kia rất giỏi nha.” Triệt nhi bất mãn liếc nhìn hắn một
cái, hắn không thừa nhận bản thân được một nữ nhân cứu, thật là quá mất
mặt.[Khục, thật là… tự cao tự đại quá, phẩm chất này làm Hoàng đế không
có tốt]
“Nhưng nếu không phải do nàng phân phó, đại ca ca sẽ cứu ngươi sao?”
Long Phi nhìn hắn buồn cười, hắn mới vài tuổi, chỉ biết sĩ diện.[Yêu anh *hôn thắm thiết*]
Triệt nhi hơi cúi đầu một chút, hình như là sẽ không, bất quá nếu thừa nhận bản than được nữ nhân kia cứu, hật là quá mất mặt.
“Vương gia, Vương phi đã tỉnh lại rồi.” Một nha hoàn ở cửa hồi bẩm.
Nàng tỉnh, Tiêu Nam Hiên dắt tay của Triệt nhi nói:“Đi thôi, chúng ta đi xem nàng.”
Trong phòng, Vân Phi Tuyết sâu kín mở to mắt, nàng còn nhớ rõ nỗi đau
thấu tâm thấu xương trước khi hôn mê, hiện tại cảm giác tốt hơn nhiều,
chính là ngực có chút đau.
“Tiểu thư, ngươi rốt cục tỉnh rồi.” Thấy nàng tỉnh lại, Tiểu Đào đứng ở bên giường ánh mắt đo đỏ nói.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì?” Vân Phi Tuyết cười khẽ một chút.
“Vương phi, nô tỳ thật vô dụng.” Tiểu Đào tự trách nói, thấy tiểu thư có nguy hiểm, chính nàng cư nhiên không đúng lại hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Đào, không có việc gì.” Vân Phi Tuyết an ủi nàng, đột nhiên nghĩ
đến Dĩnh nhi, nàng thế nào rồi? Là trở về trong vương phủ, vẫn là cùng
cốc thần chạy trốn? Đang hết sức nghi hoặc, cửa đột nhiên truyền đến
thanh âm kinh hỉ của nàng ta.
“Phi Tuyết, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ông trời phù hộ.” Dĩnh nhi mạo hiểm bưng chén thuốc nóng, bộ dáng cảm ơn trời đất.
“Dĩnh nhi, ngươi đã trở lại?” Trong mắt của Vân Phi Tuyết đầy kinh ngạc, nàng ta cư nhiên không có đi.
“Phi Tuyết, ta vừa ra tới, chợt nghe có người nói ngươi bị thương, ta
liền vội vàng trở lại Vương phủ, huống chi, ngươi nghĩ rằng ta và hắn đi thế nào? Chỉ sợ còn không rời khỏi Kinh thành, đã bị bắt trở lại, ta
không thể liên lụy Thần ca ca, có thể cùng hắn gặp mặt ta đã biết chừng
mực rồi.” Dĩnh nhi biết nàng đang hỏi cái gì, giải thích nói.
“Dĩnh nhi, về sau sẽ có cơ hội.” Thấy được khổ sở cùng không đành lòng
trong mắt nàng, Vân Phi Tuyết chỉ có thể an ủi nàng như thế.
“Phi Tuyết, ta biết, đúng rồi, mau ngồi dậy uống thuốc đi, bằng không sẽ bị lạnh.” Dĩnh nhi đem thuốc đưa đến trước mặt nàng.
Vân Phi Tuyết chỉ ngửi thấy vị gay mũi chua xót của thuốc Đông y, vội
vàng xoay đầu sang một bên nói:“Thuốc rất đắng, ta không uống.”
“Tiểu thư, thuốc đương nhiên đắng rồi, thời điểm người hôn mê, nô tỳ đã
đút cho người uống một lần rồi, sao lại không uống vô nữa?” Tiểu Đào ở
một bên nói.
“Đó là ta hôn mê, không biết cay đắng, hiện tại ta tỉnh lại rồi, bằng
không, các ngươi đem ta đánh cho hôn mê rồi đút đi.” Vân Phi Tuyết hay
nói giỡn đề nghị, mới trước đây, một lần sinh bệnh, uống thuốc Đông y ba tháng, từ đó về sau, nàng nhìn thấy thuốc Đông y chỉ sợ, nếu là thuốc
tây thật tốt.
“Phi Tuyết.” Dĩnh nhi cười khẽ một chút, sau đó nói:“Ngươi là người dũng cảm như vậy, có thể động thân lập tức thay người nhận phi tiêu, ngay cả tánh mạng còn không sợ, sao lại sợ uống thuốc.”
“Cái đó không giống, đó là phản ứng bình thường của ta.” Vân Phi Tuyết lấy tay lắc lắc cái mũi nói.
“Phản ứng bình thường? Là cái gì?” Tiểu Đào cùng Dĩnh nhi nhìn nàng kỳ quái, sao các nàng chưa từng nghe qua.
“Không có gì.” Vân Phi Tuyết lắc lắc tay, nàng hoàn toàn không thể nói,
nàng đã chịu qua huấn luyện, trong lúc nguy cấp, nàng đầu tiên nghĩ đến
là bảo hộ người khác, mà không phải là mạng của chính mình.
“Phi Tuyết, uống thuốc đi, nếu không ta đút ngươi uống thuốc, để Tiểu
Đào giúp ngươi uống nước?” Dĩnh nhi cũng truy vấn nữa, nghĩ biện pháp
nói.
“Cái đó không giống, Dĩnh nhi tốt, ngươi đừng ép ta, thân thể của ta
tốt, tùy tiện cũng qua.” Vân Phi Tuyết phe phẩy tay nói, chỉ cần không
cho nàng uống thuốc là được.
Cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo ngây thơ.
“Người lớn như vậy còn sợ uống thuốc? Thật sự là buồn cười.”