“Thế nào? Lưu luyến không rời sao?” Tiêu Nam Hiên đột nhiên đứng sau lưng nàng, khóe miệng mang theo trào phúng.
“Ta mệt mỏi, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Vân Phi Tuyết không cùng hắn đối chọi gay gắt, nàng chỉ thấy một loại cảm giác vô lực, nàng phải đi về,
đem ý tứ trong lời Vân Hạc nói ngẫm lại rõ ràng, rốt cuộc sao lại thế
này? Nàng là tình cảnh thế nào vậy.
Tiêu Nam Hiên nhìn theo bóng dáng của nàng, nhớ lại biểu tình vừa rồi
của bọn họ ở đại sảnh, lão già Vân Hạc kia cũng là sốt ruột cho ái nữ,
bất quá rất nhiều thứ không thể nhìn mặt ngoài, kia chính là biểu hiện
giả dối mê hoặc người, xem ra hắn tất yếu phải phái người theo dõi hắn
ta thật chặt.
Vân Phi Tuyết đi một lát đến phòng, Tiểu Đào bước đến tựa hồ thật cao hứng:“Tiểu thư, nghe nói lão gia cùng công tử đến đây.”
“Phải.” Vân Phi Tuyết nói, đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Đào có
thể hay không là do Vân Hạc phái tới âm thầm giám thị nàng, nàng ta hẳn
là không đơn giản như vậy, người càng thân cận càng có khả năng là địch
nhân gần nhất.
“Tiểu thư, người nhìn nô tỳ như vậy để làm gì?” Tiểu Đào thấy nàng nhìn mình chằm chằm, cả người không được tự nhiên hỏi.
Vân Phi Tuyết một câu cũng không nói, đột nhiên vươn tay, muốn kháp trụ yết hầu của nàng ta.
“A…. Tiểu thư, người làm gì?” Tiểu Đào chính là bị dọa liền kêu to, nhắm mắt lại, chờ đợ nhận mệnh, căn bản quên mất trốn tránh.
“Không có việc gì, muốn thử ngươi thôi.” Tay của Vân Phi Tuyết dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng ta, nàng có thể khẳng định, Tiểu Đào không có võ công, bình thường người có võ công đột nhiên bị tập kích theo bản năng sẽ là trốn tránh hoặc đánh trả. [Aiz: Dưng mà, võ công cao thâm
thì giả ko có võ công dễ như bỡn ấy ạ :-
“Tiểu thư, người hù chết Tiểu Đào rồi.” Tiểu Đào phục hồi lại tinh thần, bất mãn chép miệng, tiểu thư hiện tại càng ngày càng dọa người rồi.
“Tiểu Đào, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, Vân gia gồm những ai? Hôm
nay nhị ca đến đây, ta đều quên rồi, còn có nương của ta là người thế
nào?” Vân Phi tuyết hỏi, hiện tại nàng phải hiểu biết Vân gia nhiều một
chút.
“Ân, tiểu thư là tam tiểu thư của Vân gia, phía trên còn có hai ca ca,
hai tỷ tỷ, đại thiếu gia Vân Phi Dương, nhị thiếu gia, Vân Phi Tần, đại
tiểu thư Vân Phi Sương, nhị tiểu thư Vân Phi Vũ, hai tiểu thư đều xuất
giá rồi, thiếu gia đến giờ vẫn chưa cưới vợ, chẳng qua, bọn họ cũng
không là do phu nhân sinh ra, đều là do nhị phu nhân cùng tam phu nhân
sinh, lão gia cũng không phải thực thích phu nhân, cho nên phu nhân chỉ
sinh một mình tiểu thư, nhưng là tiểu thư lại kế thừa ưu điểm của phu
nhân, so với đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều xinh đẹp, về sau, lão gia
càng ngày càng coi trọng tiểu thư, vì muốn có một ngày đưa người tiến
cung, chính là không ai biết được người còn chưa trưởng thành, Thái tử
bị phế, Hoàng Thượng băng hà.” Tiểu Đào gật đầu giải thích.
Nguyên lai nương của Vân Phi Tuyết cũng không được sủng ái, trách không
được Vân Hạc sẽ đối đãi với nàng như thế, nghĩ vậy không khỏi lại
hỏi:“Tiểu Đào, nương của ta ở Vân gia thế nào?”
“Phu nhân?” Tiểu Đào suy nghĩ một chút nói:“Phu nhân thực hiền hoà, cũng không cùng nhị phu nhân, tam phu nhân tranh tình cảm, phần lớn thời
gian là dạy tiểu thư cầm kỳ thư họa, cho nên tiểu thư cùng phu nhân cảm
tình tốt lắm.”
Trách không được, vân hạc sẽ dùng nương uy hiếp nàng, nhưng là hắn chỉ
sợ nằm mơ đều không nghĩ được, nàng không phải Vân Phi Tuyết của ngày
hôm qua, tất cả đều không uy hiếp được nàng, chính là không biết nàng
trúng độc gì? Vì cái gì nàng một chút cảm giác không khỏe cũng không có?
“Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?” Nhìn nàng vẫn xuất thần, Tiểu Đào kêu nàng.
“Ân, tiểu Đào, ta đã biết, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Vân Phi Tuyết phân phó nói.
“Hảo, tiểu thư, người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Tiểu Đào nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa, lui ra ngoài.
Vân Phi Tuyết nằm trên giường, hô hấp thật sâu, trong đầu thực loạn, sự
tình như thế nào càng ngày càng phức tạp, quay người lại nói:“Không nghĩ rồi, tất cả sự tình có quan hệ gì với nàng? Cùng lắm ba tháng sau độc
phát thì chết, nói không chừng, nàng còn có thể xuyên qua đến hiện đại.”
Nghĩ như vậy cảm thấy thoải mái hơn, rất nhanh liền ngủ.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng, sâu lười Vân Phi Tuyết vặn thắt lưng, đứng dậy xuống giường, cửa đã bị đẩy ra.
“Vương phi, nô tỳ tới hầu hạ người.” Một tiểu nha hoàn đi vào, trong hai tròng mắt trong suốt mang theo kinh hỉ. [kinh hỉ = mừng rỡ]
Nhìn hai tròng mắt của nàng, Vân Phi Tuyết chỉ cảm thấy một loại cảm
giác quen thuộc, đột nhiên kinh hỉ kêu lên:“Tiểu tử, là ngươi.”
Nam Cung Vấn Thiên lập tức cọ bên người nàng, lấy tay ôm thắt lưng của nàng làm nũng nói:“Tỷ tỷ, người ta rất nhớ ngươi nha.”
“Buông ra.” Vân Phi Tuyết trên mặt xuất hiên ba đường hắc tuyến, tiểu tử này lại ăn đậu hũ của nàng.
“Tiểu thư, ngươi………….” Tiểu Đào đột nhiên từ bên ngoài bưng nước rửa mặt đi vào, thấy một cái nha hoàn ôm tiểu thư,, mắt trừng lớn.
Nam Cung Vấn Thiên ngón tay bắn ra, Tiểu Đào liền hôn mê bất tỉnh một
chút, thau nước trong tay được hắn vững vàng tiếp nhận, đặt ở một bên.
Vân Phi Tuyết đem tiểu Đào nâng dậy, đặt ở bên giường, biết nàng chính
là ngất đi thôi, mới xoay tay gõ lên đầu hắn một chút:“Tiểu tử, có phải
hay không đã quên tỷ tỷ rồi? Lâu như vậy cũng không đến xem ta?”
“Ai u.” Nam Cung thực nể tình quát to một tiếng, sau đó lại tiến đến
ngực nàng ủy khuất nói:“Tỷ tỷ, ngươi cho là Vương phủ này dễ vào vậy
sao? Ta phải nghĩ rất nhiều biện pháp.”
“Mặc kệ.” Vân Phi tuyết không cho là đúng nói:“Đừng quên, ngươi sẽ dịch
dung, muốn trà trộn vào dễ như trở bàn tay.” [dịch dung : thay đổi dung
mạo]
“Tỷ tỷ, ngươi thật là ngốc.” Nam Cung Vấn Thiên cũng phản công ở trên
đầu của nàng gõ một chút, nhưng là động tác rất ôn nhu, mới chép miệng
giải thích:“Người trong phủ của Quỷ vương đều là người quen thuộc. Nếu
là muốn ra, thị vệ liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi, không cần vào phủ, chính là cửa đều vào không được, nếu là dịch dung thành người của Vương phủ, càng phiền toái, nói không chừng sẽ chạm mặt, cho nên, ta chờ cơ
hội đã lâu, hôm nay sáng sớm mới có nha hoàn ra phủ thăm người thân, ta
mới trà trộn vào.”
Tiêu Nam Hiên cẩn thận như vậy? Vân Phi Tuyết phải thế này mới không thể không phục nói:“Ngươi nói cũng có lý.”
“Tỷ tỷ, lần trước sau khi ngươi trở lại Vương phủ, ta lo lắng đã lâu,
hiện tại thấy ngươi rất tốt ta rất an tâm.” Nam Cung Vấn Thiên tiếp tục
ôm thắt lưng của nàng.
Thấy trong mắt hắn hoàn toàn là quan tâm, Vân Phi Tuyết có chút cảm động nói:“Cảm ơn ngươi, tiểu tử, ta không sao.”
“Tỷ tỷ, ngươi chính là tiểu thư của Vân gia sao?” Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên nhìn nàng hỏi.