“Tiểu thư.” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Đào vẻ mặt lo lắng chạy vào, nàng không biết tiểu thư thế nào rồi?
Vân Phi Tuyết sửng sốt, nhìn người đang chạy đến bên giường, giật mình nhận ra: “Tiểu Đào, ngươi không chết?”
“Tiểu thư, ngươi thật sự không có việc gì, thật tốt quá” Tiểu Đào nhìn
đến nàng vui mừng đến phát khóc, sau đó mới nói: “Tiểu thư, ngươi đang
nói cái gì? Tiểu Đào sao lại chết?”
Vân Phi Tuyết lúc này mới phát giác chính mình bị hắn đùa giỡn rồi,
nhưng là Tiểu Đào không chết, tin này làm cho nàng thực vui mừng, thật
cao hứng rồi.
Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn qua các nàng rồi xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu thư, ngươi tại sao có thể như vậy? Ta đi lấy quần áo cho ngươi.”
Tiểu Đào lúc này mới chú ý tới tiểu thư thân trên trần trụi, vội vàng
tiêu sái đến một bên, lấy ra quần áo của tiểu thư, giúp nàng mặc vào.
“Tiểu Đào, ngươi có đói bụng không? Đã ăn cái gì chưa?” Vân Phi Tuyết
mặc quần áo, mới cảm giác được bụng mình trống trơn, từ khi nàng đến
đây, vốn không có nếm qua thứ gì này nọ. Tính tính thời gian, cũng đã
qua một ngày một đêm rồi, hiện tại hẳn là giờ cơm chiều.
“Không có.” Tiểu Đào lắc đầu, từ khi đi vào vương phủ, vốn không có
người hỏi đến nàng, nàng cũng không dám đi tìm tiểu thư phiền toái, chỉ
có chịu đựng.
Vân Phi Tuyết nhìn trên bàn, vốn ở nơi đó có dưa và trái cây, không biết từ khi đã đâu mất rồi, một phen giữ chặt Tiểu Đào nói: “Đi, chúng ta đi tìm thứ gì đó để ăn.” Ăn no rồi, nàng mới có khí lực cùng hắn đấu.
Ra khỏi phòng, nhìn đến một cái nha hoàn đi ngang qua, Vân Phi Tuyết gọi nàng lại hỏi: “Xin hỏi, phòng bếp ở nơi nào?”
Nha hoàn lại giống như nhìn thấy quỷ, một câu cũng chưa nói, vội vàng bỏ chạy.
“Tiểu Đào, trên mặt ta có cái gì sao?” Vân Phi Tuyết nhíu mày hỏi, nàng không nói một lời đã bỏ đi là sao chứ?
“Không có nha, tiểu thư trên mặt thực sạch sẽ.” Tiểu Đào lắc đầu, cũng không rõ, vẻ mặt nghi hoặc.
Lại một cái nha hoàn đi tới, Vân Phi Tuyết đứng trước mặt nàng hỏi: “Xin hỏi phòng bếp ở nơi nào?”
Nha hoàn sợ hãi quay đầu bỏ chạy, nàng không biết làm sao, nàng chưa từ
bỏ ý định lại ngăn cản vài cái nha hoàn nữa, kết quả đều giống nhau, một câu không nói đã bỏ chạy.
“Chết tiệt, cái kia Quỷ Vương liền quỷ dị như vậy, người ở trong vương
phủ cũng quỷ dị chả kém.” Vân Phi Tuyết nhịn không được mắng, nàng chẳng qua là hỏi đường đến phòng bếp, muốn tìm một chút đồ ăn, tai sao đều
gặp một lũ quỷ dị như vậy.
“Ục ục~~~.” Lúc này bụng nàng thực không đúng kêu lên.
“Tiểu thư, đều là Tiểu Đào vô dụng.” Tiểu Đào ánh mắt hồng hồng, lúc
trước tiểu thư ở nhà, chưa bao giờ phải chịu khổ như thế này.
“Liên quan gì đến ngươi? Đi, ta cũng không tin ta tìm không thấy phòng bếp.” Vân Phi Tuyết hận nghiến răng đi đến.
Đi lung tung qua lại mấy vòng, chính nàng đều không biết phải đi tới nơi nào, đột nhiên phía trước cách đó không xa có một cái nha hoàn trong
tay bưng thức ăn đi qua, Vân Phi Tuyết mắt sáng ngời, vội vàng lôi kéo
Tiểu Đào đuổi theo nha hoàn kia, lại thấy nha hoàn xoay người vào phòng.
Nàng cũng không chút ngần ngại, lôi kéo Tiểu Đào xông vào…………..