Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong căn phòng u tối không có một tia sáng nào, không dám bước lên trước.
Cô không biết người được gọi là “Thần thiếu” kia, đang ở chỗ nào trong căn phòng này, căn phòng u tối, khiến cô chẳng nhìn thấy gì hết.
Cô dò xét bước về phía trước một bước, lại dừng lại.
Có phải người được gọi là “Thần thiếu” này có sở thích đặc biệt hay sở thích biến thái gì hay không?
Nếu không, sao anh ta không bật đèn?
Cô nắm chặt hai tay, cô lấy hết can đảm, nhỏ giọng lên tiếng.
“Tôi… tôi… tôi không phải…”
Cô muốn giải thích mình không phải là nữ tiếp viên bồi rượu ở nơi này, đối phương ngàn vạn lần đừng gây rối với tôi, nhưng vừa mở miệng xong, đã nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe truyền tới từ chỗ sâu trong phòng.
“Tới đây.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lộ ra sức mạnh bá đạo hiệu lệnh thiên hạ, khiến người vô thức thần phục theo.
Vũ Tiểu Kiều dò xét đi về phía trước, theo phía phát ra tiếng động.
Trong phòng quá tối, chẳng nhìn rõ thứ gì cả, bỗng nhiên chạm vào thứ gì đó, cô đưa tay ra sờ
Chắc là chân của người đàn ông, bắp thịt rất rắn chắc, cảm giác rất tốt.
“Sờ đủ chưa?” Tịch Thần Hãn thấp giọng mở miệng.
“A!”
Vũ Tiểu Kiều bị dọa sợ liên tục lui về phía sau, không biết lại chạm phải thứ gì, cô ngã nhào xuống trên đất.
Trái tim của cô đập thình thịch liên hồi, mắt nhìn về phía người đàn ông, không nhìn thấy rõ mặt của anh, nhưng thấy đôi mắt ưng chuẩn sáng lên ở trong bóng tối.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông.
Càng yên tĩnh, Vũ Tiểu Kiều lại càng sợ.
Trong căn phòng u tối, cô nam quả nữ ở chung một phòng, mặc kệ nghĩ như thế nào, cũng đều cảm thấy kinh khủng.
Tịch Thần Hãn đánh một que diêm, ánh lửa nhỏ sáng bừng lên, chiếu sáng trong căn phòng u tối này, chiếu sáng nửa khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của anh.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy, đôi môi mỏng, sống mũi cao, còn cả mi mắt cua anh rũ xuống, hàng lông mi dài phản chiếu cái bóng người hình quạt ở dưới bọng mắt của anh.
Người đàn ông này…
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều, chợt đập nhanh một cách khó hiểu.
Anh rất đẹp trai, đẹp trai đến mức có thể khiến phụ nữ khắp thế giới này điên cuồng vì anh. Nhưng không ngờ, người đàn ông đẹp trai tôn quý như vậy, lại cũng tới những chỗ như thế này tìm phụ nữ!
Tịch Thần Hãn đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt dần tràn ngập khắc căn phòng, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng điếu thuốc lá cháy.
Vũ Tiểu Kiều há miệng, lời đến khóe miệng lại quên mất mình muốn nói gì, nhìn ánh lửa lập lòe lúc sáng lúc tối ở giữa hai ngón tay của người đàn ông đến xuất thần.
Người đàn ông này…
Mình đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?
Sao có loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu?
“Ông chủ của cô, đã dặn cô làm những gì?” Tịch Thần Hãn thẩm vấn hỏi.
“Hả?” Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc.
“Phụ nữ, cô đừng có mà đùa bỡn tâm cơ với tôi.” Giọng điệu của Tịch Thần Hãn trầm xuống, lộ ra mấy phần ác ý
“Anh đang nói gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều mơ hồ không hiểu gì.
Tịch Thần Hãn đứng lên, dập tắt điếu thuốc lá trong tay.
Ánh sáng duy nhất trong phòng tắt dần theo động tác của anh, khiến cả căn phòng lại trở về với trạng thái tối đen sâu thẳm vốn có.
Vũ Tiểu Kiều ngước mắt lên nhìn anh, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được vóc người cao lớn, cùng khí chất bức người của anh.
Cô vô thức lùi về phía sau.
Tịch Thần Hãn cất bước đi tới, chuẩn xác tìm được vị trí của cô, nắm lấy cằm nhỏ của cô.
Mắt của người đàn ông này có thể nhìn xuyên qua bóng đêm à?
Vũ Tiểu Kiều kinh hoảng giãy giụa, tay còn lại của anh giữa lấy eo thon của cô, cố định cô ở trong vòng tay rộng lớn của anh.
“Người đó cho cô bao nhiêu tiền? Tôi ra giá gấp đôi, cô nói hết kế hoạch của người đó ra cho tôi biết.”
Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu: “Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
“Ra giá đi!”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều khẽ dao động.
Bây giờ cô đang cần tiền gấp, câu “Ra giá đi” hào phóng này, có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với cô.
Cô rất muốn mở miệng, muốn ba triệu, cứu mẹ ra khỏi tù.
Nhưng mà…
“Tôi thật sự không biết anh đang nói cáo gì, tôi cũng chẳng có ông chủ nào cả.”
Tịch Thần Hãn cười lạnh, càng siết chặt vòng tay hơn, khiến Vũ Tiểu Kiều càng ngày càng nghẹt thở.
“Cô do dự!”
Đến thế mà anh cũng đoán ra được.
Vũ Tiểu Kiều càng sợ hãi anh hơn, trực giác nói cho cô biết, đây là một nhân vật cực kỳ không dễ trêu chọc.
“Chẳng lẽ điều kiện tôi đưa ra, không đủ mê người?” Tịch Thần Hãn nói.
Vũ Tiểu Kiều hơi tức giận: “Tại sao anh có thể tự tin đến vậy! Tôi đã nói là mình không có ông chủ nào cả.”
“Ba lần!”
“…”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều càng khẳng định, người đàn ông này rất tự phụ.
Tịch Thần Hãn tăng lực bàn tay, như muốn bóp nát cằm của Vũ Tiểu Kiều.
Ngón tay của anh rất lạnh, cảm giác lạnh này như xâm nhập xuyên thấu qua da thịt, len lỏi vào sâu trong trái tim của Vũ Tiểu Kiều.
Cô chống hai tay ở trước ngực của anh, cố dùng sức đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng đẩy không được.
Cách lớp áo sơ mi bằng vải cotton mát mẻ, lòng bàn tay của cô cảm nhận được lồng ngực với cơ bắp săn chắc của anh, còn cả hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể của anh. Trái tim và các dây thần kinh cảm giác của cô như run lên, cám giác như có dòng điện chạy dọc theo lòng bàn tay truyền tới khắp toàn thân của cô.
Tịch Thần Hãn khẽ cười khẩy, xem thường nói.
“Làm sao? Lại muốn quyến rũ tôi?”