Edit: Ry
Chốt cửa được vặn, 337 trong bao con nhộng há miệng ra, y a y a kêu.
Hai tên nhân viên nghiên cứu bước vào, trong đó một người tóc vàng mắt xanh, buộc tóc đuôi ngựa cao cao, người còn lại có mái tóc đen khá dài, đeo kính gọng đen.
337 thất vọng rũ râu, nó chạy vào trong góc bao con nhộng, giấu mình đi.
“Phổ tiên sinh không có ở văn phòng.” Longman Warren mở miệng: “Bọn mình đến phòng thí nghiệm tìm anh ta hả?”
Uông Vinh Thiên đẩy kính nói: “Không thì đợi sang tuần lại tới bảo anh ta ký đống giấy tờ chuyển tiếp này đi, hiện giờ cũng không vội lắm.”
Longman Warren nghiêng đầu nhìn 337 trong bao con nhộng, đi về phía bàn làm việc, khom lưng đánh giá 337 đang rụt đầu rụt đuôi bên trong.
“Con này đen sì sì, nếu có màu khác thì chắc sẽ đẹp hơn nhiều đấy.” Longman Warren cầm bao con nhộng, dốc sang một bên, khiến 337 tuột xuống từ đầu bên kia: “Không ngờ nó trông thế mà lại cùng loài với 003 to như vậy.”
Trước kia Uông Vinh Thiên từng làm trợ lý mấy tháng ở tổ thứ ba, đã hỗ trợ nghiên cứu qua thứ quái vật này.
“Nó hiền hơn cái con kia nhiều, lúc làm thí nghiệm gần như không giãy dụa phản kháng.” Uông Vinh Thiên đứng ở cửa: “Nhưng không ngờ cái thứ này còn có thể sống sót trở về đây đấy, chẳng phải những vật thí nghiệm anh ta lấy đi, khi mang trả gần như không có thứ nào còn nguyên vẹn sao?”
“Hình như là các viện trưởng đều cấm Phổ tiên sinh làm tổn thương 337, bởi vì loài này quá thưa thớt trong sở nghiên cứu của chúng ta.”
Phổ Sầm Tư đã dặn 337 không được giao tiếp với các con người khác, nó ngoan ngoãn giả vờ như một sinh vật tầm thường, ngay cả râu cũng không thèm nhúc nhích.
Longman Warren lật ngược bao con nhộng, lại xoay tròn, gã muốn quan sát cơ thể 337.
337 bị lật qua lật lại đến đầu choáng mắt hoa, lại không thể lên tiếng bảo tên con người này dừng lại.
“Mấy người làm gì ở đây?”
Phổ Sầm Tư vừa từ chỗ viện trưởng về, trong tay nắm chặt một phần tài liệu, hắn không quá vui nhíu mày, có ý trách cứ với hành vi tự tiện tiến vào văn phòng hắn của hai tên nhân viên nghiên cứu.
Longman Warren lập tức ném 337 lại bàn, lưng eo ưỡn lên thẳng tắp, giọng điệu nghiêm chỉnh đến giải quyết công việc: “Phổ tiên sinh, chúng tôi là trợ lý của tổ nghiên cứu số năm, đến đây để tìm ngài ký giấy tờ.”
337 đã được Phổ Sầm Tư tiếp nhận hơn năm mươi ngày, theo chỉ thị của viện nghiên cứu, khi hết thời gian, 337 sẽ được chuyển sang tổ nghiên cứu số năm, được một nhà nghiên cứu khác tiếp nhận.
Còn Phổ Sầm Tư sẽ trở tổ nghiên cứu số một, tiếp tục giải phẫu những sinh vật ngoài hành tinh kia, và nghiên cứu vật thí nghiệm số 003.
“Một tuần sau lại tới.”
Phổ Sầm Tư đi vào văn phòng, đặt hồ sơ lên bàn, 337 trong bao con nhộng cẩn thận từng li từng tí thò râu ra, nhìn Phổ Sầm Tư cao lớn.
Longman Warren gật đầu: “Được, đã quấy rầy Phổ tiên sinh rồi.”
Hai tên nhân viên nghiên cứu rời đi, 337 lại hoạt bát chạy tới chạy lui trong bao con nhộng, y như một chú chuột bạch kéo theo chiếc đuôi của mình.
Phổ Sầm Tư lấy mấy phần tư liệu nghiên cứu trước đây, mang về nhà.
Trở về không đến một phút, Phổ Sầm Tư đã tiến vào phòng thí nghiệm trong nhà.
Trên xe, bởi vì cơ thể suy yếu nên 337 lại nhắm mắt thiếp đi, nó nghĩ khi về nhà, nhất định phải nói chuyện thật nhiều với Phổ Sầm Tư, nhưng về rồi Phổ Sầm Tư lại bận bịu với việc khác.
337 khó chịu một hồi, sau đó chạy tới phòng bếp rán trứng.
Lần này chảo không bị rơi xuống đất, trứng gà cũng thành hình chín vàng, có phần rìa hơi cháy một chút, mà làm xong rồi 337 mới nhớ ra nó chưa bỏ muối.
Nó không vào được phòng thí nghiệm, nên không thể gọi Phổ Sầm Tư đến xem thành quả của nó.
337 nằm cạnh bếp, chưa đợi được Phổ Sầm Tư, bản thân nó đã thiếp đi rồi.
Đến lúc nó tỉnh lại thì đã về tới bể cá trong phòng ngủ, Phổ Sầm Tư đang tựa ở đầu giường, lật xem một cuốn sách tương đối cổ xưa.
“Người phụ trách, người phụ trách, anh có thấy trứng gà 337 rán không?” 337 nhảy ra khỏi bể cá, khoảnh khắc cơ thể nó chuẩn bị chạm tới ga giường, nó lại rụt về: “Người phụ trách, 337 có thể lên giường anh không?”
Phổ Sầm Tư vươn tay với 337: “Lại đây.”