Cơ Dị

Chương 13: Chương 13: Lẻn vào thế giới tinh thần




Edit: Ry

337 sờ cái râu không trọn vẹn, bất mãn ở trong nước thổi bong bóng.

Phổ Sầm Tư đổ sạch nước trong bể cá, nếu cái suy luận tiến hóa kia chính xác, vậy cứ để 337 ở trong nước mãi cũng không tốt.

Bởi vì không biết liệu nó có thể giống cá chỉ có thể sống ở trong nước không.

“Người phụ trách, người phụ trách, anh có thể đừng nắm râu của tôi nữa được không? Nó đã bị cắt rồi, anh còn bắt nạt nó.”

“Cái đó không mọc lại được à?”

“Mọc được chứ, nhưng mắt không tái sinh lại được, mọc rồi thì cũng có dùng để làm gì đâu?” 337 bò qua bò lại trong bể cá: “Mấy người cắt xúc tu của tôi, tôi vẫn có thể mọc lại, nhưng sao mấy người lại cắt miệng và râu tôi? Mấy cái đó không thể mọc lại được, còn luôn làm tôi đau như vậy nữa, còn không có ai chịu nói chuyện với tôi.”

Phổ Sầm Tư đến tủ lạnh cầm lon bia, đổ một nửa vào cốc, đưa cho 337: “Uống chút cái này đi.”

337 duỗi xúc tu ra cầm cốc thủy tinh, miệng mở ra uống một chút: “Cái này không ngon bằng nước.”

Phổ Sầm Tư quan sát sự thay đổi của 337, ra lệnh cho nó: “Uống hết đi.”

Mặc dù 337 không thích mùi vị của bia, nhưng nó vẫn nghe lời Phổ Sầm Tư uống hết.

Phổ Sầm Tư ở lại phòng khách đợi một chút, 337 vẫn như không có việc gì, hắn lại đi lấy một chai Whisky, cho 337 uống hết nửa chai, 337 vẫn dồi dào sinh khí, leo lên thành bể cá, rồi lại từ vách thủy tinh trượt xuống dưới.

Đến đêm, 337 nằm ngủ trong bể cá, Phổ Sầm Tư ở trong phòng ngủ cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Phổ Sầm Tư có một giấc mộng hoang đường.

Trong mộng có một loài hoa xinh đẹp đỏ tươi, cao đến nửa người, nó mang một màu đỏ máu tràn ngập cám dỗ, dưới đáy nhụy hoa còn thấp thoáng những chiếc răng, giữa hàm răng còn cắn một ngón tay dính máu.

Ngón tay đó được sơn màu mận chín, ở giữa còn bị tróc mất một ít sơn.

Trước mặt hắn có một căn nhà cũ nát, từ vẻ ngoài có thể đoán nó là kiến trúc từ hai mươi năm trước, trên cửa sổ bên trái có một con nhện to mắt đỏ, nó đang không ngừng nhả tơ, dưới cửa sổ lại có một con rắn nhỏ màu xanh đang cuộn tròn. Con rắn kia xì xì thè lưỡi, lao về phía Phổ Sầm Tư.

Phổ Sầm Tư một phát giẫm chết nó.

Con rắn màu xanh nằm co quắp trên mặt đất, dòng máu màu đỏ tuôn ra, nhiễm lên đế giày của Phổ Sầm Tư.

Phổ Sầm Tư nhíu mày, dùng chân đá văng cánh cửa kia, bài trí trong nhà khiến Phổ Sầm Tư có cảm giác quen thuộc, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng đi về phía một gian phòng nhỏ.

Lòng bàn chân vẫn còn dính máu của con rắn kia, bôi đầy lên sàn nhà cũ kỹ.

Trong nhà chất đống những lớp bụi bặm dày, Phổ Sầm Tư đứng ở trước cửa, cuối cùng vặn mở cái chốt đã tích bụi.

Căn phòng nhỏ lại sạch sẽ lạ thường so với căn nhà bụi bặm.

Trong gian phòng nhỏ hẹp này chỉ có duy nhất một cái giường, và một cái tủ nhỏ.

Phổ Sầm Tư trực tiếp đi về phía cái tủ, cúi xuống kéo cửa tủ ra.

Trong ngăn tủ là một đứa bé chừng mười tuổi, co người ở trong góc.

Quần áo của nó nhăn nhúm, dính một đống máu, trong tay còn cầm một con dao gấp, trên dao không có dấu vết gì, sạch sẽ.

Phổ Sầm Tư muốn thò tay kéo đứa bé ra ngoài, nhưng đứa bé kia lại không giống với bất cứ giấc mộng nào hắn từng có, nó thế mà quay đầu nhìn về phía hắn.

Mặt của nó cũng không giống với khuôn mặt từng xuất hiện trong những giấc mơ trước của Phổ Sầm Tư.

Mắt trái nó đeo một cái bịt mắt màu trắng, dòng máu màu xanh sẫm chảy ra từ trong hốc mắt, chảy xuống cổ nó, chảy cả đến cánh tay, mà trên người nó đều là những vết thương đã lành.

Đôi mắt Phổ Sầm Tư dần tối lại, môi hắn bặm lại thành một đường thẳng.

“Mày lại dám chui vào ý thức của tao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.