Edit: Ry
Phổ Sầm Tư xin viện trưởng cho phép hắn mang 337 ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trước kia Phổ Sầm Tư làm nghiên cứu đã có thói quen này, hắn thích không gian yên tĩnh lặng như tờ.
Ngay cả trong sở nghiên cứu, chỉ tiếng hít thở của trợ thủ bên cạnh thôi cũng đã khiến hắn bực bội, nên hắn thường xuyên mang vật thí nghiệm về nhà, làm nghiên cứu xong thì trả lại phòng thí nghiệm.
Có điều phần lớn vật thí nghiệm được mang trả lại đều đã bị giải phẫu không khác gì chuột bạch.
Hoặc là hấp hối, hoặc là đã chết.
Viện trưởng kéo dài đơn xin phép của Phổ Sầm Tư nửa ngày, 337 là một sinh vật tương đối đặc biệt trong đống sinh vật ngoài hành tinh mà họ có, bởi vì nó có mã gen, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai giải ra.
Tức là mã gen của nó cao cấp và phức tạp hơn mã gen của con người.
Viện trưởng sợ Phổ Sầm Tư mang ra ngoài xong mang về lại thành một 337 đã bị giải phẫu sạch bong.
Phổ Sầm Tư là nhà nghiên cứu xuất sắc nhất của viện nghiên cứu bọn họ, có một không hai, theo tình hình này, chẳng cần tới năm năm, Phổ Sầm Tư đã có thể tiếp nhận chức vị phó viện trưởng.
Đến tối đơn xin mới được phê chuẩn, Phổ Sầm Tư cất 337 vào trong một cái bao con nhộng tầm trung.
337 vui vẻ lăn lộn trong bao con nhộng, chạy hết từ đầu này tới đầu kia, lại từ đầu kia chạy về đầu này.
Cái đồ đang giam giữ nó này tốt hơn cái khối lập phương cứng rắn kia nhiều, mềm mềm, mà còn không lạnh.
Ở giữa bao con nhộng là mặt kính trong suốt, Phổ Sầm Tư đang lái xe phát hiện 337 quá sinh động, sinh động đến mức làm phiền hắn.
Hắn nhấn xuống cái nút màu lam trên bao con nhộng, hơi ấm bên trong bao lập tức bị rút ra, khí lạnh liên tục tràn vào.
337 ấm ức đung đưa râu, trong nháy mắt cuộn thành một cục, không chạy nữa.
337 dùng chiếc râu không trọn vẹn kia của nó, nhẹ nhàng gõ lên tấm kính nằm giữa bao con nhộng.
Nó ục ục kêu: Tôi không chạy nữa. Có thể đừng trừng phạt tôi nữa được không.
Nó tiếp tục kêu ục ục: Con người tốt. Anh là con người tốt nhất tôi từng gặp. Tôi sợ lạnh. Có thể biến ấm áp về lại cho tôi không. Tôi hứa...
Phổ Sầm Tư xuyên qua mắt kính gọng vàng, không vui liếc 337 một cái đánh giá: “Trên này còn có một cái nút màu đỏ, chỉ cần tao ấn xuống, hoặc nói mệnh lệnh, là có thể phóng ra khí độc trong bao con nhộng, đủ cho một trăm thứ như mày chết tại chỗ, muốn thử không?”
337 lập tức rụt cái râu đang gõ vào bao con nhộng, từ từ chạy vào trong góc, ở một vị trí mà Phổ Sầm Tư không nhìn thấy, giả chết.
Phổ Sầm Tư khinh miệt cười, tiếp tục lái xe.
Bởi vì Phổ Sầm Tư thích yên tĩnh nên chỗ của hắn nằm ở vùng ngoại ô, lúc về đến nhà đã hơn mười giờ đêm.
337 nằm nhoài ở giữa bao con nhộng, tò mò dán một mắt lên trên mặt kính, quan sát khung cảnh xa lạ xung quanh.
Nơi này không giống với sở nghiên cứu chỉ có dụng cụ thí nghiệm.
Trên hành lang và bệ cửa sổ bày rất nhiều cây xanh, 337 tinh mắt nhìn thấy một con thằn lằn màu xanh lục nho nhỏ sau cửa sổ, còn có ốc sên tí hon trên cuống hoa.
Phổ Sầm Tư cầm bao con nhộng đi vào phòng ngủ, đứng trước mặt tường màu trắng khoảng một giây, một vạch sáng màu lam nhanh chóng đảo qua người hắn từ trên xuống dưới.
Từ giữa vách tường kéo sang hai bên, Phổ Sầm Tư đi vào trong, đẩy cửa, một căn phòng thí nghiệm rộng lớn hiện ra trong tầm mắt 337.
Căn phòng thí nghiệm này có chút chói mắt, 337 hơi chớp mắt, vặn vẹo râu để nhìn xem những vị trí khác, sau đó nó chết sững trong nháy mắt.
Bên trên kệ sắt bày cả trăm bình lọ, dùng các chất lỏng khác nhau để ngâm những tiêu bản khác nhau.
Có con nhện to đùng màu đen mắt đỏ đang nhả tơ, có con rắn nhỏ màu xanh lấp kín bình, có hai con trùng trắng mập quấn lấy nhau, cũng có cả loại thằn lằn mà 337 vừa mới thấy trên cửa sổ dưới lầu.
Trong một góc của phòng thí nghiệm có nuôi khoảng mười con chuột bạch, bọn chúng kêu chít chít, kéo cái đuôi thật dài chạy loạn.
Trên bàn thí nghiệm, có một con chuột bạch đã được giải phẫu vô cùng xinh đẹp, bụng của nó bị một dao mở ra, ruột và dạ dày đều được lấy ra ngoài, đặt ở bên cạnh nó.
337 chậm rãi chuyển ánh mắt sang người Phổ Sầm Tư, đúng lúc Phổ Sầm Tư đang nghiêng đầu nhìn 337 đen như mực.
Lần này 337 bị dọa đến mức ngay cả râu cũng rụt vào trong cơ thể.
Nó bỗng... Thấy hơi nhớ cái lồng thủy tinh cứng rắn ở viện nghiên cứu...
_______________________________
Thương em bé~ Nhưng không sao, từ giờ em bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn~~~~