Edit: Ry
337 được Phổ Sầm Tư vớt ra khỏi nước, toàn thân ướt sũng, thở không ra hơi.
Phổ Sầm Tư cầm khăn lông lau khô cho 337: “Chê mình sống lâu quá à?”
337 ở trong máy giặt bị quay cho váng đầu lắc não: “Muốn thử xem dùng như nào, sau đó... Không cẩn thận rơi xuống.”
Nó rúc vào trong lòng bàn tay ấm áp của Phổ Sầm Tư, cái râu thân mật cọ lên ngón tay hắn.
Phổ Sầm Tư không hiểu nổi mạch não của con quái vật này.
“Muốn dùng cái này để tắm?”
Phổ Sầm Tư liếc nhìn mấy quả cà chua vẫn còn xoay tròn trong nước: “Cũng được, nhưng chắc chưa tắm sạch thì đã chết đuối rồi.”
337 lắc râu, một con mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phổ Sầm Tư, rất là nghiêm túc nói: “337 muốn thử giặt quần áo cho người phụ trách.”
“...”
“337 muốn làm gì đó cho người phụ trách, ví dụ như giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa...”
“Hôm qua nghe truyện gì?”
“Nàng tiên ốc.”
“Tao có cho mày xem cái này à?” Phổ Sầm Tư đóng nắp máy giặt: “Mày đóng giả làm con ốc thì cũng được, chắng lẽ còn muốn chứa người?”
“337 vô tình đổi sang truyện khác.” 337 dùng xúc tu cuốn lấy cà chua bi Phổ Sầm Tư nhặt lên cho nó: “Người phụ trách không được nói 337 như vậy, trái tim nhỏ của 337 sẽ không chịu nổi.”
“Mày còn học mấy thứ vớ vẩn đó thì đừng hòng nghịch máy tính bảng nữa.”
“337 không có, người phụ trách mắng oan 337, 337 chỉ là muốn báo đáp người phụ trách.”
“Bớt nói là được.”
“Sao người phụ trách lại ghét tiếng động như vậy?”
“Quái vật nhỏ không cần biết.”
“Muốn biết cơ, 337 muốn hiểu thêm về người phụ trách.”
“Im miệng.”
Phổ Sầm Tư nhét một quả cà chua bi vào trong một cái miệng nhỏ của nó, sau đó thả nó vào trong bể cá ở phòng khách, trở lại phòng tắm rửa mặt một hồi, lại đến phòng ngủ thay quần áo rồi mới đi ra.
337 gặm cà chua bi, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Phổ Sầm Tư.
Cà chua bi bị gặm mất một nửa, Phổ Sầm Tư vươn tay với 337, 337 bèn nhảy lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư cầm 337 xuống lầu: “Mày có bạn đó.”
337 ngừng gặm cà chua: “Bạn? Người phụ trách không phải là bạn sao? Số Một cũng vậy mà, có phải người phụ trách chê 337 ồn không? Muốn bỏ 337 xuống dưới lầu sao?”
Phổ Sầm Tư mở cửa phòng ra, đặt 337 xuống đất, chú Corgi chân ngắn vui sướng lao đến.
337 bị con vật bốn chân lông xù kia dọa cho hết hồn, nửa quả cà chua rơi trên sàn nhà, cơ thể còn chưa hoàn toàn chạm đất, nó đã vội vàng bò ra sau dép của Phổ Sầm Tư, hai cái xúc tu bám chặt lấy mắt cá chân hắn.
“Đây là cái gì!!! Nó muốn ăn 337 kìa!!! Người phụ trách mau mang 337 ra khỏi đây!! Á á á!!! Nó trông đáng sợ quá!!”
Phổ Sầm Tư không thể ngờ được là nhóc 337 này sẽ sợ chó.
Hắn đành phải bỏ ý tưởng cho 337 chơi đùa cùng Bill.
Phổ Sầm Tư đóng cửa lại, khom lưng bóc 337 đang quấn lấy cổ chân hắn lên, thả trong lòng bàn tay: “Chẳng lẽ nó lại trông xấu như mày?”
“Đúng là 337 trông không đáng yêu, nhưng 337 có thể trở nên đẹp trai mà.”
“Mày còn có loại năng lực này?”
“Đúng thế, nhưng lúc này... Thì chưa được.” 337 khua xúc tu diễn tả độ lớn: “Phải đợi 337 lớn về lại như hồi chưa vào phòng thí nghiệm mới làm được.”
Phổ Sầm Tư lại phá lệ, sau khi 337 rửa ráy xong thì cho phép nó nằm trên vai hắn chơi, nhưng không cho phép làm ồn quấy rầy hắn.
Tầm quan sát của 337 trở nên cao vút, nó nghe lời nằm trên vai Phổ Sầm Tư, hai cái xúc tu thu về, ngay cả ba cái miệng cũng khép lại.
Nó rất thích bám lấy Phổ Sầm Tư, nhưng sợ bị Phổ Sầm Tư ghét bỏ, nên đành phải cực kỳ cẩn thận nhúc nhích về phía cổ Phổ Sầm Tư, muốn từ từ chạm vào cổ hắn.
337 còn chưa kịp nhúc nhích đến đúng chỗ, Phổ Sầm Tư đang tưới cây bỗng quay đầu đối mắt với nó.
Sắc mặt Phổ Sầm Tư cực kỳ khó coi, hắn hỏi.
“Muốn bị mang đi cho chó ăn?”