Edit: Ry
Khi Phổ Sầm Tư tỉnh lại, hắn đã đến thế giới hiện thực.
Tuyết đọng trên đường vẫn còn một lớp mỏng manh, nhưng rét lạnh càng thêm khắc sâu vào da thịt.
Cửa phòng khám đóng chặt, nhưng trên bàn trên đất không có một hạt bụi, những chiếc lồng vốn dĩ có những con thú cưng nay lại rỗng tuếch.
Phổ Sầm Tư chau mày, kêu lên với căn phòng không có một ai: “Tứ Mộc!”
“Tứ Mộc! Rốt cuộc em có ra không?!”
Gân xanh nảy thình thịch trên thái dương Phổ Sầm Tư, hắn kiềm chế lửa giận, không để mình trực tiếp nổi điên.
Tất cả sức mạnh của Tứ Mộc đều dùng chính sinh mạng mình làm cái giá.
Em từng vì chui vào thế giới tinh thần mà teo lại nhỏ xíu, giờ lại trực tiếp đưa người đến thế giới hiện thực.
Rốt cuộc em đã phải trả cái giá gì?
“Không ngờ nhóc con em còn biết gạt người, lớn rồi là bắt đầu hoành hành hả?! Là ai cho phép em tự tiện sử dụng sức mạnh như vậy?! Đừng có đùa cái kiểu biến mất không tiếng động như vậy, nếu hôm nay em dám đi --- Thì đừng quay lại nữa!”
Lần đầu tiên Phổ Sầm Tư tức giận như vậy.
Hắn gần như là nghiến răng nói ra những lời này.
Tứ Mộc lừa hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Tự tiện sử dụng sức mạnh mới là chuyện lớn.
Phổ Sầm Tư huấn luyện Tứ Mộc như vậy, là vì hi vọng sau này Tứ Mộc có khả năng để tự vệ.
Có nhiều con người giảo hoạt lắm.
Cuộc đời em lại dài như vậy.
Nếu như, có một ngày Phổ Sầm Tư phải rời đi, chỉ còn một mình Tứ Mộc sống ở thế giới loài người, em cũng có khả năng phân biệt đúng sai, không đến mức ngu ngốc để bị bắt như trước kia.
“Tứ ---- Mộc ---”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong căn phòng trống rỗng, Phổ Sầm Tư tháo kính xuống, dùng sức nhéo ấn đường.
“Anh biết em đang ở đây, cơ hội cuối cùng, nếu em còn không ra, sau này đừng xuất hiện trước mặt anh nữa...”
Dây thần kinh trong đầu như bị cái gì len lén cào lên, giống như lần đầu tiên Phổ Sầm Tư nghe thấy Tứ Mộc nói chuyện.
“Người phụ trách...”
Một tiếng khe khẽ, dường như còn trộn lẫn chút nghẹn ngào.
“Người phụ trách... Anh thật sự không cần Tứ Mộc nữa sao... Hu... Hu... Hu hu...”
Phổ Sầm Tư nhẹ nhàng thở ra, cố gắng để giọng mình ôn hòa hơn một chút: “Em có thể ra đây trước được không?”
“Người phụ trách cúi xuống...”
Trên mu bàn chân Phổ Sầm Tư có một vật đen như mực, đó là bộ dáng nguyên thủy của Tứ Mộc.
Hai cái râu nho nhỏ, cơ thể mềm nhũn.
Thế nhưng thể tích của em chỉ bằng ngón tay cái.
Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, vươn tay với Tứ Mộc.
Tứ Mộc vặn vẹo cơ thể vụng về của mình, bò vào trong lòng bàn tay Phổ Sầm Tư. Mặc dù Tứ Mộc bé xíu như vậy, nhưng Phổ Sầm Tư vẫn có thể cảm nhận được em đang khóc.
Phổ Sầm Tư đứng dậy, đưa Tứ Mộc lại gần mặt mình, khóe môi đau lòng khẽ hôn lên Tứ Mộc bé nhỏ.
Hắn khẽ nói: “Anh xin lỗi.”
Rồi lặp lại: “Anh xin lỗi.”
“Em như vậy rất đáng yêu.” Phổ Sầm Tư nói trong đầu: “Những lời vừa rồi không phải là lời thật lòng, sao anh nỡ để Tiểu Tứ Mộc rời đi chứ, đúng không?”
“Thật ư... Nhưng mà người phụ trách... Hình như Tứ Mộc không thể biến thành con người nữa...”
“Thật.” Phổ Sầm Tư dùng đầu ngón tay cực nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Tứ Mộc, sợ không cẩn thận làm đau em: “Những cái đó không quan trọng như vậy, dù Tiểu Tứ Mộc của anh cả đời cũng không biến thành con người được, người phụ trách vẫn sẽ mãi mãi yêu em.”
Lời nói của Phổ Sầm Tư bỗng chuyển biến: “Nhưng nếu em dám rời khỏi anh, thì đừng để cho anh gặp lại, anh sẽ không kiềm chế được, không kiềm chế được mà nhốt em vào trong những chiếc bình thủy tinh đó.”
“Sẽ không kiềm chế được mà biến em thành một tiêu bản không thể nhúc nhích.”
Đây có lẽ là lời tỏ tình không ngọt ngào nhất.
Quả nhiên, Tứ Mộc “òa” một tiếng, bị dọa cho khóc ầm lên.