Edit: Ry
Đặt dao giải phẫu lên bàn thí nghiệm, Quế Điền Lương giương mắt, nhìn thấy Phổ Sầm Tư đứng ở cửa.
“Có việc gì?” Quế Điền Lương sửa sang lại dụng cụ thí nghiệm: “Bình thường ba tháng cũng không thấy cậu đến phòng thí nghiệm được mấy lần, sao hôm nay lại rảnh rỗi thế?”
337 lặng lẽ thò râu ra, không nhịn được muốn duỗi xúc tu về phía Phổ Sầm Tư.
Người phía trước chặn tầm nhìn của 337, nó bèn dịch râu sang bên trái, cho đến khi có thể thấy rõ Phổ Sầm Tư đang đứng ở cửa.
Quế Điền Lương vô thức quay đầu lại, động tác của 337 nhanh hơn phản ứng của y, nó trực tiếp rụt râu lại vào cơ thể.
“Tới lấy 337.”
Phổ Sầm Tư đi về phía bàn thí nghiệm, nửa đường lại bị Quế Điền Lương giơ tay ngăn cản.
“Chẳng phải cậu ở tổ số ba nghiên cứu 337 suốt hai tháng cũng không ra kết quả gì à?” Quế Điền Lương nhíu mày: “Tôi đã xin viện trưởng chuyển 337 sang tổ số một rồi, hôm nay lấy vật mẫu trước, hai ngày nữa sẽ thí nghiệm nhốt chung nó với 003 xem có tình huống gì phát sinh.”
“Hôm nay tôi không rảnh so đo với anh, dù sao thì 337 sớm muộn cũng sẽ trở lại tổ số ba, bên phía viện trưởng cũng đã đồng ý, tôi đã đệ đơn xin rồi.”
“Tôi nhớ là viện trưởng đã từ chối yêu cầu của cậu một lần rồi.”
“Không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện này như vậy, sao? Sợ tôi nghiên cứu ra bí mật của chúng, khiến tổ trưởng của tổ số một mất hết mặt mũi à?” Bên môi Phổ Sầm Tư hiện lên nụ cười châm chọc: “Suy nghĩ ngu dốt.”
Bị một lời nói trực tiếp đâm xuyên, sự khó chịu trong lòng Quế Điền Lương tăng cao: “Tất cả mọi người trong viện đều là nhân viên kỳ cựu, không phải...”
Phổ Sầm Tư cố ý hạ giọng: “Mấy năm nay đã chế ra được bao nhiêu tư liệu nghiên cứu giả rồi?”
Quế Điền Lương chết sững trong nháy mắt, sau đó siết chặt nắm tay, ánh mắt không tốt nhìn về phía Phổ Sầm Tư: “Còn cậu thì chắc chưa từng làm giả tư liệu, tôi không tin cậu thật sự có nhiều kết quả thí nghiệm như vậy.”
Phổ Sầm Tư cười: “Vậy anh đi tìm đi, tìm trong đống tài liệu kia, tìm được thì mang tới cho viện trưởng luôn, để xem viện trưởng sẽ tin ai?”
Làm giả kết quả thí nghiệm, đối với loại tổ chức như của bọn họ, là một điều cấm kỵ.
Quế Điền Lương gia nhập tổ chức trước Phổ Sầm Tư mấy năm, nhưng y không thăng chức nhanh như Phổ Sầm Tư.
Bởi vì Phổ Sầm Tư là nhân viên năm đó phó viện trưởng trực tiếp dẫn về, huống hồ hợp đồng Phổ Sầm Tư ký còn là hợp đồng trọn đời.
Những người đạt đến địa vị cao như bọn họ, phía sau luôn giấu kín những điều không thể để cho ai biết.
“Còn chưa tránh ra?”
Quế Điền Lương thu lại cánh tay chặn đường Phổ Sầm Tư, y nhìn Phổ Sầm Tư, rất không hiểu: “Cậu... Đã biết từ lâu, tại sao không tố cáo với viện trưởng?”
Phổ Sầm Tư đặt bao con nhộng lên bàn thí nghiệm, 337 ngoan ngoãn bò vào, nó dựng râu cười ngây ngô với hắn.
“Nói với đám khọm đó làm gì, thứ bọn họ muốn chỉ là một tờ giấy ghi kết quả thí nghiệm, dù bọn họ có nhận ra thì chỉ cần dùng một câu giữa chừng thí nghiệm xảy ra vấn đề là đủ để giải thích.” Phổ Sầm Tư chỉnh lại nhiệt độ trong bao con nhộng: “Chuyện này chủ yếu nằm ở mức độ tin tưởng của bọn họ với anh.”
Phổ Sầm Tư tiếp tục nói: “Không thể nhốt 337 và 003 chung với nhau, sau này cũng đừng xin mấy lão già kia cho nghiên cứu 337 nữa, bằng không, chính tôi cũng không dám chắc liệu anh có bị bọn họ trừng trị không.”
“Bọn chúng là đồng loại, tại sao không thể làm thí nghiệm đó?” Quế Điền Lương nhìn chằm chằm vào 337 trong bao con nhộng: “Tại sao nó lại thân thiết với cậu như vậy?”
Khả năng học hỏi của chúng mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu có ngày 337 gặp được 003, lại truyền đạt cho 003 những thứ mà nó học được, sẽ càng không thể khống chế 003.
“Dù gì tôi cũng làm người phụ trách của 337 suốt hai tháng, anh nói xem nó có thể không thân thiết với tôi sao?”