Ngồi lên xe ngựa, nhìn thấy Lục gia ở sau lưng, nhìn thấy Lục Khung Y đứng dưới xe ngựa vẫy tay với ta, vẫn không thể phân rõ đây là thực hay là mộng.
Bởi vì mộng cảnh này ta đã trải qua quá nhiều, nhiều đến quên mất tư vị vui sướng . . . . . .
Xe ngựa chậm chạp bắt đầu khởi hành, ta không tự chủ dời về phía trong góc, cách Tuyết Lạc một khoảng.
Thật ra xe ngựa rất rộng, không biết tại sao cùng Tuyết Lạc ngồi trong xe, cho ta có chút cảm giác chật chội.
"Vết phỏng của ngươi đỡ chút nào không?" Tuyết Lạc thân thiết hỏi ta.
Ta gật đầu một cái."Cám ơn!"
"Không cần cám ơn ta, là ca ca của ngươi bảo ta đưa cho ngươi." Tuyết Lạc kéo rèm xe lên, ánh mắt như nước mùa thu không che dấu chút nào quấn vòng quanh bóng người trên lưng ngựa ngoài xe: "Những năm hắn để ngươi ở lại Lục gia, lúc mong nhớ ngươi, có thời gian đều sẽ tới Lục gia nhìn ngươi."
Ta cho rằng mình nghe lầm, lại hỏi một lần: "Ngươi nói hắn tới Lục gia nhìn ta?"
"Đúng!" Nàng thấy vẻ mặt ta kinh ngạc, cũng rất ngạc nhiên: "Ngươi không phải chưa từng thấy hắn chứ? Hắn mỗi tháng đều tới."
"Mỗi tháng. . . . . ."
Nhìn gương mặt quen thuộc ngoài xe ngựa kia, ta bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.
Gắn bó làm bạn nhiều năm, ta cho rằng không có ai hiểu hắn hơn so với ta, không nghĩ tới ta căn bản đoán không ra tâm tư của hắn.
Hắn mỗi tháng đều đến nhìn ta, nhưng không gặp ta, hắn trốn tránh rốt cuộc vì cái gì. . . . . .
Ta dời đi ánh mắt từ trên người hắn, mới nhìn đến thần sắc Tuyết Lạc có chút không đúng.
Hai hàng lông mày của nàng buông xuống, như mất hồn nhìn đường nhỏ phía trước, đôi tay vò nhàu y phục của mình cũng không biết.
Có một loại nữ nhân, cho dù ngươi vô cùng không thích nàng, nhìn thấy nàng ưu thương thì cũng sẽ có cảm giác khổ sở theo nàng.
Tuyết Lạc chính là nữ nhân như vậy.
Cho nên đối mặt với nàng, ta ngay cả ghen tỵ cũng không có dũng khí!
**************************************
Xe ngựa đi hơn nửa ngày, chúng ta tìm khách quán nghỉ chân.
Vừa vào cửa, chưởng quỹ vội vội vàng vàng đã chạy tới, cười đến mắt cũng không nhìn thấy.
"A nha! Sáng sớm nay nghe thấy chim khách kêu, thật không nghĩ tới là Vũ Văn công tử đại giá quang lâm. . . . . . Tiểu Lâm, mau đưa người lên lầu, đừng quên dọn dẹp phòng hảo hạng!"
Ca ca từ trong lòng ngực lấy ngân phiếu ra đưa cho hắn, chưởng quỹ cầm ngân phiếu, mắt mở cơ hồ rớt ra, đối với ngân phiếu này nhìn mấy lần, mới lấy lại tinh thần.
"Ngài còn có gì phân phó? Có muốn ta bảo những người khác ra ngoài hay không?"
"Không cần, như vậy là được rồi."
Mới vừa ngồi xuống gian giữa không bao lâu, trên bàn liền dọn lên rất nhiều thức ăn.
Ta nhìn ca ca săn sóc giúp Tuyết Lạc gắp thức ăn, nhìn hắn vì Tuyết Lạc lấy ra từng chiếc xương cá, món ngon đầy bàn nhất thời vô vị tẻ nhạt.
Ta ngơ ngác khuấy tô cháo tổ yến trước mặt.
"Làm sao ngươi không ăn? Không hợp khẩu vị?" Thấy hắn đưa mắt hỏi thăm nhìn về phía ta, ta miễn cưỡng uống một hớp, cháo cũng nghẹn lại ở yết hầu, thế nào cũng không nuốt trôi.
"Ta không muốn ăn!" Ta đem tổ yến còn dư lại đẩy tới trước mặt hắn, "Còn dư lại ngươi giúp ta ăn đi."
Hắn liếc mắt nhìn cháo bị ta khuấy lên, nhắm mắt lại múc một muỗng đặt vào trong miệng.
Tuyết Lạc trừng to mắt mà nhìn hắn ăn cháo, mới nuốt nước miếng một cái, dáng vẻ xem ra đặc biệt thống khổ: "Uống không được cũng không cần miễn cưỡng. . . . . ."
"Mùi vị không tệ, so với ta nghĩ đến tốt hơn nhiều."
Ta vội hỏi: "Ngươi không uống qua sao?"
Hắn nhàn nhạt lắc đầu, cúi đầu tiếp tục uống.
Tuyết Lạc thay hắn giải thích: "Hắn đến giờ đều không ăn tổ yến, nói là nhìn cũng thấy không trôi."
"A, ta nghe nói tổ yến này là nước bọt chim yến vàng kết chung với lông vũ. . . . ." Ta nhìn thấy tay hắn cầm cái muỗng dừng lại, hầu kết khẽ nhúc nhích, tâm tình nhất thời trở nên tốt hơn, cười nói: "Nghe nói còn có loại chim yến không biết ăn gì, khạc ra đều mang máu, cho nên bên trong có tơ hồng, gọi là huyết yến. . . . . ."
Hắn dùng thời gian dài mới nuốt xuống ngụm tổ yến cuối cùng, lúc ngẩng đầu sắc mặt đỏ lên, có thể thấy được nhẫn nại tương đối khổ cực.
"Mùi vị có ngon không?" Ta hỏi.
Hắn nói với tiểu nhị đứng bên canh đang trộm cười: "Cho một chén huyết yến." Sau đó hắn xoay mặt cười với ta, cười đến tương đối âm hiểm: "Ngươi dám uống thử không!"
"Có gì đặc biệt hơn người!" Ta ưỡn ngực lên, khẩu khí oai phong lẫm liệt nói: "Tiểu nhị, cho hai chén!"
Tuyết Lạc cố nín cười, nhỏ giọng nói với ta: "Xem ra tình cảm huynh muội các ngươi thật rất tốt, ta biết Sở Thiên lâu như vậy, chính là bát đũa của ta hắn cũng sẽ không dùng, chớ nói chi là để cho hắn ăn đồ còn dư lại."
"Ngươi không biết. . . . . ." Ca ca nói: "Nàng lúc nhỏ rất thích đem đồ mình ăn còn dư lại để vào trong chén của ta, ta không ăn, nàng liền khóc lớn. . . . . . Khóc đến khi ta ăn xong mới thôi."
"Không có!" Ta bất mãn phản bác.
"Khóc xong còn phải dùng tay áo của ta lau nước mắt, làm cho bẩn chết."
Thấy vẻ mặt hắn như vậy, ta tức giận nắm lấy tay áo hắn lau miệng. "Ta liền lau, như thế nào? !"
Hắn nhìn ta, ánh mắt tầng tầng khói sóng lay động. . . . . .
Sau đó, hắn giơ tay lên, dùng vị trí đó nhẹ nhàng lau môi của hắn.
Ta cố gắng không để cho mình suy nghĩ lung tung, nhưng môi mỏng màu hồng của hắn, tràn đầy hấp dẫn, khiến ta nhớ lại nụ hôn trên đỉnh núi, giữa răng môi đụng chạm, tội nghiệt kích tình. . . . . .
Nếu như hắn chỉ xem ta là muội muội, nụ hôn kia coi là gì!
Trong thoáng chốc, hai chén tổ yến bưng lên, bên trong quả nhiên mang theo tia máu đỏ tươi . . . . . .
Đừng nói ăn, vừa nhìn liền muốn nôn. . . . . .
****************************************
Ban đêm, ta làm thế nào cũng không ngủ được, len lén chạy đến bên ngoài cửa phòng ca ca, đang do dự nên nói gì, chỉ nghe thấy thanh âm êm ái của Tuyết Lạc từ bên trong truyền ra.
"Tại sao? Chúng ta không phải nói sẽ trở về Hạnh Lâm cốc."
"Ta chưa nói không đi, ta chỉ là muốn mang Tiểu Trần trở về làng chài ở một thời gian ngắn, hảo hảo phụng bồi nàng. . . . . ." Là thanh âm của ca ca.
"Ngươi là vì nàng, hay là đang trốn tránh ta?"
"Tuyết Lạc, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, ta đối với ngươi như thế nào ngươi vẫn không rõ?"
"Ngươi mỗi tháng đều nói đến Lục gia gặp Tiểu Trần, nhưng nàng nói nàng căn bản chưa từng gặp ngươi." Thanh âm Tuyết Lạc thật êm cho dù tức giận đều vẫn là mê người.
"Ngươi nói với nàng?" Thanh âm của ca ca có chút phiền não, nhưng hắn vẫn đang tận lực đè ép: "Ta thật sự đến Lục gia, ta chỉ là không dám gặp nàng mà thôi. . . . . ."
"Tại sao?"
Trong phòng trầm mặc một chút, thanh âm có chút bất đắc dĩ của ca ca mới truyền ra: "Phải như thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?"
"Vậy ngươi trả lời ta, ngươi yêu ta sao?"
Thời gian trầm mặc lần này lâu hơn.
Tiếp theo đó là tiếng nức nở đứt quãng của Tuyết Lạc cùng lời u oán của nàng."Trong lòng ngươi vẫn một mực yêu nàng. . . . . . Nếu yêu nàng tại sao còn phải cùng ta ở chung một chỗ?"
"Tuyết Lạc! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta cùng Mạnh Khắp không có gì. Ta làm sao có thể thích nữ nhân như vậy?"
"Vậy ngươi tại sao không đoạn tuyệt lui tới cùng nàng?"
"Ta. . . . . ." Hắn dừng một chút, thanh âm trở nên dịu dàng: "Đừng khóc, dáng vẻ ngươi khóc một chút cũng không xinh đẹp! Ta đáp ứng ngươi đoạn tuyệt lui tới cùng nàng có được hay không, ngươi muốn như thế nào ta đều nghe lời ngươi, có được hay không?"
"Ngươi yêu ta sao?"
"A! Vấn đề này có gì đáng để hỏi nữa sao? Ba tháng sau ta đến Hạnh Lâm cốc tìm ngươi, chúng ta thành thân."
"Thật sao?"
"Ta bảo đảm. . . . . ."
"Ừ, ta liền cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi không tới ta sẽ không tha thứ cho ngươi. . . . . ."
. . . . . .
Bên trong không còn thanh âm nữa, ta không muốn quấy rầy bọn họ, lặng lẽ lui về phòng.
Nhìn ly trà, hương trà trong khói tỏa, ta lại nghĩ tới mùa đông nhiều năm trước, ta núp ở trong ngực hắn ngắm mặt trời lặn, không cẩn thận sờ tới xương sườn hắn, hắn sợ hãi né tránh, vẻ mặt đặc biệt đáng yêu.
Ta lại cù nách hắn, hắn cười đến cả người phát run, hốt hoảng tránh né.
"Thì ra ngươi sợ nhột?" Đó là lần đầu tiên ta biết hắn sợ nhột, hưng phấn nhào tới trên người hắn, đè hắn ở trong đống tuyết.
Ngón tay của ta không ngừng cù nách hắn, uy hiếp hắn, hắn liều mạng cầu xin tha thứ, tiếng cười vang vọng đầy sơn cốc.
Ngày đó, cả người chúng ta đều là tuyết, nhưng không thấy lạnh.
Hiện tại, ngồi trong phòng ấm áp, vẫn cảm thấy hàn khí bức người.
. . . . . .
Ta còn đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên nghe một tràng tiếng gõ cửa.
Mở cửa, ta cho rằng mình hoa mắt. "Ca?"
"Ừ."
Ta còn chưa nói mời vào, hắn đã vào cửa, ngồi ở bên cạnh bàn uống một hớp ly trà của ta, khẩu khí trần thuật nói: "Ngươi vừa rồi nghe được."
"Ngươi phát hiện?"
"Ngươi quên ta là gì, nếu như ngay cả loại người không có võ công như ngươi ta cũng không phát hiện được, còn có thể sống tới ngày hôm nay sao?"
"Nha. . . . . ." Ta ngồi ở bên cạnh hắn, rót một ly trà nữa.
"Quá lâu không nói chuyện với ngươi rồi, tối hôm nay, ngươi có thể hảo hảo theo ta hàn huyên một chút không?"
"Nha. . . . . ." Thanh âm của ta khô khốc, cố gắng hết sức để cho trái tim cuồng loạn của mình được bình thường một chút: "Ca. . . . . . Ngươi cùng Tuyết Lạc tỷ tỷ. . . . . . Không có chuyện gì chứ?"
"Không có." Hắn xoa xoa cái trán, vẻ mặt mệt mỏi: "Đều là Mạnh Khắp chẳng có chuyện gì lại sinh sự, Tuyết Lạc mới có thể hiểu lầm ta."
"Vậy tại sao ngươi không giải thích rõ với Tuyết Lạc tỷ tỷ?"
"Ngươi không hiểu giang hồ có bao nhiêu hiểm ác, không có ai có thể hoàn toàn tin cậy, không có ai có thể nói lời thật lòng. . . . . ."
"Nhưng nàng đối với ngươi là thật tâm, ngươi không tin nàng?" Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, Tuyết Lạc có thể nói là nữ nhi thông minh, nàng hiểu lầm, trong đó nhất định có nguyên nhân. "Ca, có phải hay không ngươi cùng Mạnh Khắp. . . . . ."
"Bỏ đi! Nàng là nữ nhân độc ác, ta đoán chừng nàng ngay cả hai chữ giải thích viết như thế nào cũng không biết."
"Độc ác cùng yêu thích không có bất kỳ liên hệ nào. Ngươi có phải thích Mạnh Khắp hay không?"
"Tuyết Lạc đã đủ làm cho ta mệt rồi, ngươi tha cho ta đi."
"Vậy tại sao ngươi không trả lời Tuyết Lạc, nếu như yêu nàng, tại sao không thể nói ra?"
Hắn không được tự nhiên di chuyển thân thể một chút, cúi đầu chuyên chú uống trà: "Ngươi buổi tối ăn không nhiều lắm, có đói bụng không?"
"Tuyết Lạc tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không dễ dàng hiểu lầm ngươi, ngươi có phải không thực sự thương nàng hay không?"
"Trà ngon, thời gian pha vô cùng vừa vặn!"
Ta đoạt lấy trà trong tay hắn, nặng nề đặt lên bàn: "Ngươi nói thật cho ta, không cho gạt ta!"
"Những chuyện này. . . . . ."
"Trả lời ta."
"Không thương!"
Ta ngay cả hô hấp thậm chí cũng quên mất, cho đến khi cảm giác được hít thở không thông, mới dùng sức hít một hơi.
"Tại sao, không thương nàng tại sao muốn ở bên cạnh nàng?"
Hắn cầm ly trà lên, rót đầy trà, thổi thổi lá trà xanh biếc: "Thế sự há có thể giống như ý người, người ngươi yêu thực sự không nhất định có thể lấy, người ngươi lấy cũng không nhất định là yêu thực sự, ta không cầu không thẹn với trời đất, chỉ cần không thẹn với lòng. . . . . ."
"Nói như vậy ngươi có người ngươi thích?"
Hắn nhìn ta một cái, mắt đen như mực tĩnh mịch ảm đạm, tràn ngập đau đớn khó có thể phai mờ.
"Thật xin lỗi, ta không nên hỏi."
Hắn miễn cưỡng di chuyển khóe miệng, làm ra một nụ cười rất lúng túng: "Không muốn hỏi nữa là tốt rồi!"
"Ngươi không muốn nói ta liền không hỏi." Ta cười đặt tay mình che lên tay hắn, cho hắn ấm áp cùng an ủi của ta. "Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, khi ngươi nhắm mắt lại, người lấp đầy trái tim ngươi. . . . . . Nếu như chỉ có thể để tư niệm, là rất thống khổ."
"Ta biết." Hắn dùng một tay khác nắm lấy tay ta, đặt ở bên môi."Ta không hối hận!"
Không cần nói thêm gì nữa, cứ như vậy im lặng, lắng nghe nhịp tim cùng hô hấp của nhau, ta liền có thể đoán được tâm sự của hắn, cảm nhận được tình cảm của hắn.
Ta nghĩ người hắn yêu là Mạnh Khắp , biết nữ nhân kia độc ác sắc bén, không có tình cảm, hắn chỉ có thể lựa chọn đem phần cảm tình này chôn ở trong lòng. . . . . .
Nến đỏ ở trên bàn chập chờn, chua xót ở trong lòng chảy xuôi!
Tâm sự của hắn ta hiểu, mà lòng của ta hắn lúc nào mới có thể hiểu.
. . . . . .
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên buông tay ra, khàn giọng hỏi: "Tiểu Trần, hôm nay ngày mấy?"
"15!" Ta nhìn thấy hắn hai quả đấm nắm chặt, mạch máu trên tay hiện lên màu tím bầm, âm thầm cả kinh."Người như này là. . . . . . Thế nào?"
"Không sao! Đau một hồi. . . . . . Đã trải qua rồi, không chết được!" Lúc hắn nói chuyện, hàm răng đều phát run.
Ta vén ống tay áo của hắn lên, phát hiện huyết mạch trên cánh tay của hắn đều là màu xanh, nhanh chóng nhảy lên.
Loại dấu hiệu này vừa nhìn chính là trúng độc, hơn nữa còn là một loại độc vô cùng lợi hại.
Ta gấp đến độ thanh âm cũng không phát ra được, hao hết khí lực mới từ căng thẳng từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ: "Làm sao vậy, trúng độc hay sao? Người nào hạ độc?"
"Là chính ta." Hắn đè tim lại, hô hấp càng ngày càng gấp rút, trên mặt của hắn đều là màu tím bầm, huyết mạch giống như tùy thời đều có thể rách ra. "Dạ Kiêu. . . . . . Người của họ đều phải uống thuốc độc để thể hiện sự trung thành."
Ta biết ngay tổ chức đáng sợ như vậy thủ đoạn tất nhiên ác độc, mà ta dù thế nào cũng không nghĩ ra bọn họ sẽ dùng loại thủ đoạn này.
"Ngươi điên rồi! Việc này có khác gì tự sát?" Ta thật sự không hiểu hắn đến tột cùng đang nghĩ gì, vì báo thù, giết nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không bỏ qua.
"Ta giết người vô số, một thân tội nghiệt, chết chưa hết tội."
"Vậy ngươi có nghĩ tới ta làm sao bây giờ?"
Hắn hung hăng cắn cánh tay của mình, trên cánh tay kia loáng thoáng có thể thấy được rất nhiều dấu răng, có thể thấy được hắn độc phát cũng không phải là lần đầu tiên, nói như vậy độc này định kỳ phát tác, Dạ Kiêu sẽ định kỳ cho hắn giải dược.
"Ngươi nói cho ta biết như thế nào mới có thể tìm được giải dược!"
Hắn dốc sức liều mạng mà lắc đầu, hàm răng cắn thật sâu lâm vào da thịt trắng nõn, mồ hôi theo gương mặt lăn xuống.
"Có biết Mạnh Khắp ở đâu không?"
"Không cần!" Hắn thở hổn hển kéo tay của ta: "Có ngươi. . . . . . Ở bên cạnh ta, đau nữa. . . . . . Ta đều có thể chịu được."
Mới đầu hắn cắn cánh tay, cánh tay bị cắn đến vết máu loang lổ, hắn lại bắt đầu nổi điên giãy giụa, càng không ngừng vừa cắn vừa đánh mình, càng về sau càng giày vò, hắn không còn chút khí lực nào, liền núp ở trong lòng ta, cả người đều co quắp lại.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không phát ra bất cứ một chút âm thanh nào, đoán chừng là sợ người khác biết.
Ta cũng chỉ có thể bất lực ôm thân thể của hắn khóc thút thít, không dám buông ra.
Sau lại thấy hắn bò dậy muốn lấy kiếm rạch vào huyết mạch của mình, ta nhịn không nổi, nắm lấy tay cầm kiếm của hắn không chịu buông ra.
"Ca, ta cầu xin ngươi. . . . . . Ta cầu xin ngươi. . . . . ."
Hắn nhắm mắt lại, cắn chặt môi khô khốc.
Nhìn thấy tay ta bị kiếm cắt, hắn rốt cuộc buông kiếm ra, nói: "Trên người ta có đạn tín hiệu. . . . . ."
Ta sờ sờ trên người hắn cả nửa ngày, cuối cùng từ bên hông hắn tìm được một ống trúc, phía dưới còn có sợi bông dài.
Ta chạy đến trong sân nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng thử kéo kíp nổ, chốc lát ánh lửa ngất trời.
Kèm theo một tiếng vang thật lớn, có nhiều ánh sáng màu sắc khác nhau cách đó xa thật lâu mới nở rộ.
Đợi nửa ngày cũng không thấy có người, lại nghe thấy một hồi tiếng sáo chói tai chợt gần chợt xa.
Ta chạy về gian phòng, thấy ca ca từ trong lòng ngực lấy ra một cây sáo bằng ngọc, ta lập tức hiểu ý, nhận lấy thổi loạn xạ, cùng hòa với tiếng sáo kia. . . . . .
Đại khái qua nửa khắc đồng hồ, một nữ nhân áo đen che mặt từ cửa sổ thoáng một cái nhảy vào, ta còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nàng đã vọt đến bên giường đỡ ca ca dậy, đem một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn.
"Khỏe hơn chút nào chưa?" Thanh âm mềm mại vô cùng, tràn đầy ân cần, trong đôi mắt ngấn lệ có chút thê lương, không cần nhìn mặt cũng đoán ra là Mạnh Khắp.
Nàng lại đỡ ca ca dậy, vận hành chân khí giúp hắn đả thông huyết mạch, khiến thuốc mau phát huy tác dụng.
Sau một nén nhang, sắc mặt của ca ca đã tốt hơn rất nhiều, hô hấp đều đặn thông suốt.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần: ngươi không chống đỡ được, ngươi lại không tin, không nên gắng chịu đựng loại hành hạ này." Mạnh Khắp thấy ca ca không trả lời, lại nói: "Ngươi có biết tất cả những người không lấy được giải dược, cuối cùng đều lựa chọn tự sát! Bởi vì này loại độc này khiến người sống không chịu được hành hạ."
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!"
Mạnh Khắp đẩy hắn ra, giận đến cả người run rẩy: "Đúng! Sống chết của ngươi cùng ta có quan hệ gì đâu, muốn chết nên chết xa một chút."
Ta thấy Mạnh Khắp muốn rời khỏi, cuống quít tiến lên ngăn nàng lại khuyên nhủ: "Mộng cô nương, ngươi đừng tức giận, hắn là quá đau mới có thái độ này. . . . . ."
Nàng che mặt, ta nhìn không rõ nét mặt của nàng, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ta sắc bén như đao.
"Ta còn cho là Tuyết Lạc, nguyên lai là ngươi!"
"Y thuật của ngươi cao minh, liền cứu hắn đi!"
"Ngươi cho rằng ta không muốn? Loại thuốc này luyện từ một loại hoa độc Ba Tư, không có thuốc nào chửa được. . . . . . Muốn hóa giải đau đớn nhất định phải không ngừng uống thuốc, độc để càng lâu càng sâu. . . . . ."
"Mạnh Khắp!" Ca ca cáu kỉnh cắt đứt lời nói phía sau của nàng.
"Ngươi rống cái gì? Ngươi nếu đã sợ nàng thương tâm, cũng đừng uống thuốc này!" Nàng nặng nề bước chân trở về bên cạnh ca ca, "Loại nam nhân như ngươi nên để cho đau chết!"
"Nếu như không có cách nào giao phó với chủ nhân, ngươi cho rằng ta sẽ không?"
"Ngươi!" Mạnh Khắp giận đến vung tay lên, đến giữa không trung lại thu hồi lại.
Không nghĩ tới nàng quay người lại, một bạt tai đánh vào trên mặt của ta.
Ta choáng váng, ngã nhào trên đất, trên mặt một chút cũng không cảm thấy đau, bởi vì đã chết lặng.
Trước mắt đều là đom đóm đung đưa, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe chung quanh khắp nơi đều là tiếng kiếm va chạm.
Chờ ta trở lại bình thường, cố gắng đứng lên, liền nhìn thấy kiếm của ca ca để ngang cổ họng của Mạnh Khắp.
Toàn thân hắn đều là sát khí bức người.
Lười kiếm từ từ cắt vào chiếc cổ trắng nõn của Mạnh Khắp, máu theo kiếm của hắn chảy xuôi, giọt giọt rơi trên mặt đất.
"Ta biết ngươi sẽ không! Ngươi không nỡ giết ta!" Nàng vẫn không sợ hãi nhìn hắn.
Ca ca cũng nhìn nàng, lực đạo trên tay giảm đi.
"Cút! Nếu còn có lần sau nữa, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."
Hắn lấy ra kiếm, bước nhanh đi tới trước mặt ta, sờ sờ mặt của ta: "Đau không. . . . . ."
"Ta không sao! Mộng cô nương không dùng lực nhiều." Ta cười nói: "Nàng lợi hại như vậy, nếu như dùng toàn lực, ta đã sớm chết rồi!"
Mạnh Khắp sờ sờ vết thương của mình, máu nhiễm đỏ cả ngón tay mảnh khảnh. "Vũ Văn Sở Thiên, ta chưa từng thấy qua nam nhân nào vô tình hơn ngươi."
Ca ca đưa lưng về phía nàng, vừa giúp ta xoa mặt, vừa nói: "Ta vô tình hay không không liên quan gì tới ngươi, chủ nhân có tình với ngươi là được!"
"Ngươi. . . . . . Làm sao biết?"
"Ngươi cho ta là người mù?!"
Mạnh Khắp đột nhiên xông lại, kéo ống tay áo của hắn, vẻ thẹn đầy mặt: "Sở Thiên, ta làm tất cả đều là vì ngươi!"
Lúc nàng nói chuyện như nữ hài nhi chịu ủy khuất, cầu xin người khác trìu mến.
Ngay cả ta cũng có thể cảm nhận được được tình thắm thiết của nàng, ca ca lại rút cánh tay ra, vẻ mặt giễu cợt nói: "Tỉnh lại đi, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Mạnh Khắp buông tay ra, lui về phía sau một bước, không nói thêm gì nữa.
Tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng do dự một chút, không nói ra miệng, thân hình lóe lên, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Sau khi nàng đi, ta tinh tường nhìn thấy trên mặt đất có một giọt nước mắt, ánh trăng chiếu vàng rực.
"Ca, nếu ta là Mạnh Khắp cũng sẽ nổi giận."
Hắn mắt điếc tai ngơ, bế ngang ta đi tới bên giường, đặt ta lên giường.
Sau đó, hắn cởi áo khoác xuống, nằm ở bên cạnh ta.
Ta mất sức lực thật mới hồi tưởng lại được, nuốt nuốt nước miếng nói: "Nàng ấy thích ngươi, ngươi nhìn không ra sao? Tại sao phải trêu tức nàng?"
Hắn đưa cánh tay từ dưới thân vòng chắc qua vai ta, để cho ta nằm ở trước ngực hắn, sợi tóc tán loạn trên mặt hắn.
Đây là tư thế ngủ ta thích nhất khi còn bé, mỗi lần tựa vào trước ngực hắn sẽ đặc biệt dễ dàng ngủ.
Nhưng bây giờ, cùng hắn ôm nhau nằm trên giường, một màn trên giường hai năm trước đều quay về trong đầu, khí huyết cả người đều chảy ngược, toàn thân không có một chỗ nào không cứng ngắc.
"Ngươi quá đơn thuần! Cái thế giới này không có ai thật lòng đối tốt với ngươi, trừ phi ngươi có giá trị lợi dụng." Hắn thấy ta còn ở trong trạng thái đình trệ ngờ nghệch, không có phản ứng, cho rằng ta nghe không hiểu, lại giải thích: "Nàng ra vẻ có tình ý đối với ta, bất quá là muốn ta có thể giúp nàng thay thế được chủ nhân, nắm trong tay Dạ Kiêu. Ta hiện tại không giết nàng, cũng là bởi vì chỉ có nàng mới có thể đến gần chủ nhân, nhìn thấy diện mạo thật của hắn, hơn nữa, chỉ có nàng có thể giúp ta tra rõ là ai bỏ tiền lấy mạng cha mẹ."
"Bộ dáng của nàng, giống như thật rất thích ngươi."
"Nha đầu ngốc, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, lòng người rất hiểm ác."
Ta nghĩ, hắn nói xác thực có đạo lý.
Loại nữ nhân như Mạnh Khắp có thể sinh tồn ở Dạ Kiêu, nhất định không đơn giản, làm sao ta có thể nhìn thấu.
Ta bỗng nhiên lại nghĩ tới bộ dáng hắn mới vừa phát độc, lòng vẫn còn sợ hãi. "Vậy độc trên người ngươi làm sao bây giờ?"
"Không sao, Mạnh Khắp cho đến bây giờ còn không để cho ta động thủ, cũng là bởi vì nàng chưa nghiên cứu ra cách giải độc. Chúng ta sẽ đợi đến khi nàng giải được độc sẽ động thủ lần nữa."
"A!" Ta cuối cùng cũng coi như yên tâm, an tĩnh ở trong lòng hắn nhắm mắt lại, "Ngươi ngàn vạn lần không được bỏ lại ta."
". . . . . ."
Đêm đông, có ngực của hắn liền không hề rét lạnh nữa.
Cơn ác mộng, có nhiệt độ của hắn liền không đáng sợ nữa.
Mỗi lần mở mắt nhìn thấy hắn gần trong gang tấc, trong lòng sẽ thực kiên định, núp ở trong ngực hắn, nhắm mắt lại rất nhanh ngủ say.
Đã rất lâu không yên ổn ngủ như vậy, cơ hồ quên mất cảm giác ngủ là như thế nào.
"Tiểu Trần!" Ta mơ mơ màng màng nghe tiếng gọi ầm ĩ cùng tiếng gõ cửa của Tuyết Lạc, cho là nằm mơ, lôi kéo tay của ca ca đặt ở bên hông, lại ngủ tiếp.
"Tiểu Trần, ngươi có nhìn thấy ca ca ngươi không?" Trong ánh trăng mờ, thanh âm lo lắng của Tuyết Lạc lại truyền tới.
Ca ca cả kinh ngồi dậy, nhanh chóng nâng áo khoác khoác lên người, buộc vạt áo lại.
Ta nhất thời hoàn toàn không buồn ngủ nữa, luống cuống tay chân ngồi dậy, vội vàng hấp tấp trả lời: "Không có, không nhìn thấy!"
Thân thể ca ca cứng đờ, động tác mặc quần áo dừng lại, nghi ngờ nhìn ta.
"Ta sợ. . . . . . Nàng hiểu lầm." Ta thấp giọng nói.
"Ngươi nói như vậy, ta càng không giải thích được."