Đi tới cuối đường núi gập ghềnh, bụi bậm đã lạc định.
Ta đứng ở ngoài phòng, mượn hàn quang của vài ngôi sao, ngây ngô nhìn nam nhân từng khiến ta yêu ở bên trong cửa sổ kia, ở trên giường ôm lấy nữ nhân khác. . . . . .
Hắn ngồi trên giưỡng trải rộng bụi đất, tỉ mỉ xem xét vết thương của Mạnh Khắp.
Mỗi một chỗ vết thương tay hắn vuốt ve qua, chân mày sẽ gặp chau càng sâu hơn một chút.
Trong ký ức của ta, thời điểm thương thế của hắn máu chảy không ngừng, hắn đều chưa từng toát ra biểu tình đau đớn như thế.
Nếu như, nửa canh giờ trước, ta còn có thể dối gạt mình cho là hắn yêu ta nhiều hơn Mạnh Khắp một chút, như vậy hiện tại, ta đã hoàn toàn thức tỉnh từ trong huyễn tưởng.
Khi ta nhìn thấy hắn cúi đầu đem môi dính sát lên vết thương của Mạnh Khắp, trong tiếng rên rỉ của Mạnh Khắp, trằn trọc liếm qua liếm lại hết lần này tới lần khác vết thương của nàng. . . . . .
Nhìn tình yêu tràn đầy đau thương của bọn họ, đau đớn trong triền miên, ta mới hiểu được mình ngây thơ đến nhường nào. . . . . .
Ngây thơ cho rằng chỉ có thân thể của ta mới có thể thỏa mãn hắn!
Vốn định yên lặng mà rời đi, nhưng bước chân thế nào cũng không động được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa ra, khàn giọng kêu: "Ca ca. . . . . ."
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thân thể chợt căng thẳng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất kém cỏi: "Tiểu Trần!"
Hắn che miệng nuốt một ngụm nước bọt, lau vết máu ở miệng, mới kéo y phục bị xé nát của Mạnh Khắp che đi thân thể của nàng.
Hắn từ từ xuống giường, từng bước một đi về phía ta, không biết tại sao, đi đặc biệt chậm, giống như mỗi một bước đi đều hao hết khí lực của hắn.
Ta đợi thật lâu, hắn mới hít một hơi thật sâu, nói: "Làm sao ngươi tìm đến đây?"
"Biểu ca dẫn ta tới." Ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt khiến cho tâm ta không quyến luyến nữa: "Ta tới chính là muốn hỏi ngươi một câu: biểu ca nói, ngươi dùng ta để đổi lấy Mạnh Khắp, là thật sao?"
"Là ta thực xin lỗi ngươi. . . . . ." Hắn thở dốc một hồi, rất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giải thích: "Nhưng tình huống khi đó, ta không có lựa chọn nào khác, ý niệm của ta là mạng của Mạnh Khắp. . . . . ."
"Tốt! Vũ Văn Sở Thiên! Ngươi làm tốt lắm!" Ta bỗng nhiên cười to lên, cười sự si của mình, sự ngu của mình, đã sớm biết người trong lòng hắn thích nhất là Mạnh Khắp, đã sớm biết hắn đối với ta chẳng qua là thiếu nợ, ta rõ ràng còn cho rằng hắn cũng có yêu ta.
"Ta thành toàn ngươi, ta đi. . . . . . Ca, ngươi không phải sớm chỉ muốn thoát khỏi ta sao, ta về sau sẽ không dây dưa với ngươi nữa. . . . . . Xin tiếp tục giai thoại tình yêu được người trong giang hồ truyền trụng của các ngươi đi!"
"Tiểu Trần!"
Ta chạy về xe ngựa, nước mắt cũng khống chế không nổi nữa, bụm mặt khóc rống.
Ta yêu hắn!
Hắn có thể không yêu ta, hắn có thể không vì đêm hôm đó chịu trách nhiệm. . . . . .
Hắn thâm chí có thể lừa gạt ta, đùa bỡn ta, ta đều sẽ không trách hắn.
Nhưng hắn không nên để cho ta từng có cuộc sống vui vẻ như vậy, hắn không nên cho ta hi vọng, để cho ta đắm chìm trong âm mưu hắn đan dệt, luôn cho là mình bỏ ra nhiều hơn một chút là có thể khiến vui vẻ kéo dài, kết quả cái gì cũng đều cho hắn, đổi lấy là thống khổ mỗi lần so với mỗi lần càng thảm thiết. . . . . .
Xe ngựa lắc lư trên đường gập ghềnh đi về phía trước, lại dấy lên bụi bặm đầy đất.
Ta rưng rưng vén rèm lên, cuối cùng lại nhìn hắn một cái.
Hắn nhìn về phía xe ngựa rời đi, vịn lấy vách tường tràn đầy rêu xanh, che miệng kịch liệt ho. . . . . .
Ánh trắng trắng bệch chiếu trên mặt đất, chiếu ra âm quang đen nhánh. . . . . .
Trong lúc bất chợt, bụng dưới đau đến không cách nào nhẫn nhịn nữa, thứ gì đó ẩm ướt dinh dính theo hạ thể chảy xuống.
Khi ngửi được một hồi mùi máu tươi nồng đậm, cúi đầu nhìn, mới phát hiện cái đệm màu trắng phía dưới nhuộm đầy máu tươi.
"Biểu ca, ta van cầu ngươi cứu ta!" Ta nắm tay Lục Khung Y, từng tiếng hoảng sợ cầu khẩn: "Hài tử của ta, hài tử của ta. . . . . . Cứu hài tử của ta!"
Hắn khẽ cắn răng, nói: "Văn Luật, đến chỗ Long đại phu kia, nhanh lên một chút!"
. . . . . .
*******************************************
Long đại phu giằng co cả đêm, vừa châm cứu, vừa đốt ngải.
Ta vẫn chịu đựng không cho mình bất tỉnh, dùng một chút khí lực mỏng manh của mình kiên trì, bảo vệ.
Hài tử là thứ duy nhất hắn để lại cho ta, là kết tinh tình yêu duy nhất ta có thể lấy để tế điện phần tình cảm này.
Nếu như ngay cả hài tử cũng không còn, ta liền hoàn toàn hai bàn tay trắng. . . . . .
Sáng hôm sau Lục Khung Y nói về Lục gia lấy linh chi ngàn năm để bảo vệ tâm mạch của ta.
Sau khi hắn đi, Long đại phu mới lắc đầu một cái thở dài nói: "Tiểu cô nương, ta xem thôi đi, đứa nhỏ này không lưu được."
"Sẽ không, ngày hôm qua còn tốt lắm."
"Là rất kì quái, máu chảy làm sao nhanh như vậy. . . . . . Ngươi có phải ăn thứ gì không nên ăn hay không?"
"Không có!"
Ngày hôm qua ta thứ gì cũng không ăn, chẳng qua là sau giữa trưa uống một chén thuốc ca ca bưng tới, sau khi uống không bao lâu vẫn cảm thấy bụng dưới có chút đau.
Ta bỗng nhiên cảm thấy tay chân lạnh như băng, cả người giống như rơi vào địa ngục. . . . . .
Đây chính là nam nhân ta yêu từ nhỏ, đây chính là nam nhân ta bị bao nhiêu tổn thương đều không hối hận mà yêu!
Hắn tại sao có thể ác độc như vậy, từ bỏ ta, còn ngay cốt nhục thân sinh của mình cũng không bỏ qua!
"Đại phu! Không giữ được sao?" Ta rưng rưng hỏi: "Thật không giữ được sao?"
"Cho dù hôm nay lưu lại, cũng khó bảo vệ không phải là tử thai rồi. Theo ta thấy đau dài không bằng đau ngắn, vẫn là đừng muốn."
Ta xoa nhẹ một chút mồ hôi trên mặt, hết thảy đều chìm xuống. "Được rồi, làm phiền ngài cho ta một chén thuốc đi."
"Cũng chỉ có thể như thế."
Một lát sau hắn bưng tới một chén thuốc, mùi thuốc nồng nặc kia thật sự giống chén thuốc ngày hôm qua kia như đúc.
"Tiểu cô nương, nghĩ thông một chút, không có đứa nhỏ này không hẳn không phải là chuyện tốt. . . . . ."
"Là chuyện tốt!"
Ta ôm chén thuốc, nhìn nước mắt giọt giọt dung nhập vào trong thuốc.
Ta im lặng nói với hài tử chưa tới thế giới này, cũng đã hoàn toàn nếm được tàn khốc của nhân thế: "Phụ thân của ngươi có ác tâm như vậy, không đến trên đời này cũng là đúng, ngươi ở trên đường chờ ta một chút, ta rất mau sẽ đi cùng ngươi. . . . . ."
Ngửa đầu uống xong thì không cảm thấy thương tâm, cũng không thấy phải đau lòng nữa.
Chỉ cảm thấy cái gì cũng kết thúc, thế giới này không còn người cho ta lưu luyến nữa, không còn lý do đáng giá để ta sống nữa.
Ta đứng lên, không biết trong phòng lúc nào thì có thêm một nữ nhân, nàng giống như hỏi ta điều gì.
Ta cái gì cũng không nghe được, một mình ngây ngốc đi về phía ngọn núi.
************************************************
Sương mù tan đi, mưa gió mới vừa ngừng nghỉ.
Ta đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn một mảnh mênh mông phía trước.
Ta vừa muốn bước một bước cuối cùng ra phía trước, chợt nghe thanh âm của Lục Khung Y: "Tiểu Trần! Không cần!"
Ta ngoái đầu lại nhìn hắn, kéo ra nụ cười vô vọng: "Ta chết, là sự thành toàn cuối cùng cho hắn. . . . . ."
"Chớ dại dột, hắn không đáng để ngươi làm như vậy!"
"Đáng!"
Nhìn lại một phòng nhỏ, vừa đúng nhìn thấy cửa phòng bị đụng mở, nhìn thấy ca ca vẻ mặt hoảng sợ chạy đến, chạy về phía ta.
Ta nghĩ nếu như hắn chạy nhanh hơn một chút, giờ phút này ôm lấy ta, có lẽ ta sẽ không có dũng khí nhảy xuống, hoặc giả lại biết dối gạt mình cho là hắn quan tâm ta.
Nhưng đã quá muộn. . . . . .
Ta bước về phía trước một bước, dưới chân một mảnh trống không, ta cười với hắn nói ra lời đã chôn giấu trong lòng vài chục năm: "Ca ca, người ta thích nhất là ngươi. . . . . ."
Sau đó, bước ra chân còn lại, lúc trời đất quay cuồng là lúc kết thúc tình yêu một đời khi ta còn sống!
Thời điểm rơi xuống, ta giống như nghe thấy tiếng kêu rên thê lương, nghe thấy thanh âm mỹ diệu của Mạnh Khắp từ phía trên truyền đến.
"Sở Thiên, không, không thể! Nàng. . . . . . Có lẽ còn có thể cứu được. . . . . ."
Ta nhắm mắt lại, cười nói: "Ca ca, tha thứ cho ta ích kỷ, ta chính là hi vọng: ngươi không yêu ta, cũng không nên quên ta. . . . . ."
. . . . . .
Từ trong đau đớn tỉnh lại, trước mắt là dung nhan xa lạ mà quen thuộc, xa lạ bởi vì lần đầu tiên tiếp xúc, quen thuộc bởi vì là dung nhan tương tự vô số lần gặp qua trong gương. . . . . .
"Ngươi đã tỉnh? Ngươi tên là gì?" Nàng vội vàng hỏi.
Ta lắc đầu, lay động rơi từng chuỗi nước mắt.
"Phụ thân ngươi là Vũ Văn Cô Vũ phải không?"
"Ngài đừng hỏi, ta hiểu rõ ngài là ai!"
Nàng bộ mặt vui mừng nhìn ta, nước mắt trong suốt tẩm đầy đôi mắt thê lương của nàng, ta rốt cuộc minh bạch tại sao phụ thân lấy cho ta cái tên "Vũ Văn Lạc Trần", bởi vì nữ nhân trước mắt này đẹp giống như tiên tử rơi vào phàm trần, thánh khiết không dính nhuộm khói lửa nhân gian.
"Nương. . . . . ."
"Sa Nhi!" Nàng ôm chặt thân thể bị đau đớn hành hạ đến chết lặng của ta, ở lúc ta tuyệt vọng nhất, cho ta một tia hơi âm của mẫu thân chân chính: "Nương rốt cuộc tìm được ngươi!"
Ngày đó ta ngơ ngác tựa vào trên gối đầu, nghe nương nói với ta rất nhiều lời nói.
Ta cho là mình thật rất đáng buồn, nghe chuyện xưa của nàng, ta mới hiểu được cái gì gọi là hồng nhan bạc mệnh.
Nàng bảy tuổi thì cha mẹ bị ôn dịch, sau khi chết còn bị người trong thôn dùng chiếu rách nát cuộn lại kéo đi, đốt thành tro bụi.
Nàng chịu nhịn đói bụng cùng rét lạnh, một mình đứng ở đầu đường, lẳng lặng nhìn từng người lạnh lùng đi qua, chờ đợi bị người bán, đoạt, hoặc là chết. . . . . .
Đợi đến gần tối thì một nam nhân to lớn cưỡi một con tuấn mã cao tráng dừng ở trước mặt nàng, thân thể ngăn trở tà dương huyết sắc trước mắt nàng.
Cho nên, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy trên người hắn có loại trang nghiêm giống như thần.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người nọ nhấc lên lưng ngựa, ôm thân thể nhỏ xinh của nàng phóng ngựa chạy như điên.
Người nam nhân kia gọi Lan Phong, chính là thủ lĩnh của Lan tộc.
Từ đó về sau, hắn mỗi ngày đều dùng các loại thảo dược trân quý nuôi dưỡng nàng, giống như đang nuôi một sủng vật, mà hắn vĩnh viễn đều cao cao tại thượng như vậy, nàng mỗi ngàu quỳ lạy hắn giống như đối với thần.
Nàng không khỏi bắt đầu ghét hắn, ghét mùi vị độc dược trên người hắn, ghét hắn mỗi ngày đều dùng ánh mắt nhìn sủng vật nhìn nàng.
Nhưng nàng không có lựa chọn, nàng chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận số mạng của mình.
Mười lăm tuổi năm ấy, hắn đưa cho nàng một đóa sen màu đỏ như máu, nàng đang chìm ngâm trong tươi đẹp thì Lan Phong đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, xé y phục của nàng ra, vuốt ve thân thể như nụ hoa chớm nở của nàng. . . . . .
"Không!" Nàng phản kháng như bị điên rồi, giãy giụa, đều không hữu dụng. . . . . .
Võ công của nàng là hắn dạy.
"Ngài giết ta đi." Nàng khóc quỳ trước mặt hắn, ôm thân thể trần truồng run rẩy cầu xin hắn: "Ta van ngài, có thể chờ sau khi giết chết ta rồi hãy muốn ta được không, ngươi đừng để cho ta trước khi chết, còn phải chịu đựng quá trình khuất nhục này. . . . . ."
Lan Phong mất lực lui về phía sau một bước, xoay người rời đi, từ sau khi đó hắn không chạm qua nàng nữa.
Sau đó, hắn đẩy nàng lên vị trí Thánh nữ.
Nàng biết, hắn là đang nói cho nàng biết: nếu như ngươi không muốn để cho ta đụng vào ngươi, đời này ngươi đừng mơ tưởng muốn cho nam nhân khác đụng vào ngươi!
Nàng nhận, cho là đời này đều sẽ như cái xác không hồn sống dưới bóng tối của hắn.
Nhưng đột nhiên, có một nam tử như nước suối mát lạnh xuất hiện ở trước mặt nàng, trên thân nam nhân kia có một loại mùi hương thoang thoảng, là nam nhân duy nhất nàng gặp không có hơi thở độc dược.
Cho nên nàng yêu sự tinh khiết, thiện lương, cùng cố chấp của hắn. . . . . .
Nàng dùng Hỏa Liên Lan Phong đưa cho nàng đổi lấy sự yêu mến của nam nhân, đi theo hắn trốn ra khỏi Thánh Vực.
Ngày đó thoát khỏi Thánh Vực, cũng là trong tà dương huyết sắc, Lan Phong chặn lại ánh mặt trời trước mặt nàng.
"Ngươi thật sự thương hắn?"
Nàng lớn lên bên cạnh Lan Phong, không có ai so với nàng hiểu rõ sự tàn khốc của hắn, nàng quỳ trước mặt hắn nói lên yêu cầu cuối cùng: "Tộc trưởng, ta van ngài bỏ qua cho Cô Vũ, hắn uống Thiên Sầu tận, cái gì cũng đều không rõ. . . . . . Ngươi muốn giết liền giết ta là được."
Lan Phong nhìn nàng, hồi lâu, mới nói: "Các ngươi đi đi!"
Hắn phóng ngựa chạy như điên, bóng lưng của hắn trong tà dương, vẫn to lớn như cũ!
Năm năm sau, khi nàng biết nam nhân mình mến yêu đã quyết định rời đi, nàng không giữ lại, chẳng qua là dùng mọi cách khẩn cầu người yêu để nữ nhi lại cho nàng.
Lúc đó hắn không nói gì, nhưng mấy ngày sau nàng tỉnh lại từ trong mộng tan nát cõi lòng, phát hiện nữ nhi mất tích, nàng tìm khắp nơi, đều không có tìm tung tích của nữ nhi.
Khi nàng một mình nửa si nửa ngốc chỉ chỉ chỏ chỏ người khác trong mù quáng mà đi khắp nơi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đại đội nhân mã, nàng thật lâu mới tìm lại trong hồi ức, thấy rõ ràng nam nhân đứng trước mặt nàng.
Hắn vẫn như vậy khí thế rộng lớn đứng trong thiên địa, thân hình cao lớn ngăn trở thế giới trước mắt nàng, tựa như lúc nàng bảy tuổi bị hắn từ bên cạnh nhặt về.
Đêm đó, nàng bị hắn cột vào trên giường, bị hắn xé nát y phục. . . . . .
Cho dù nàng nguyền rủa cùng cầu khẩn như thế nào, cũng không ngăn cản được sự điên cuồng của hắn, hắn vọt vào thân thể của nàng, đoạt lấy nàng. . . . . .
Sau đó nàng không chạy khỏi gian phòng đó nữa, bị hắn nhốt trong lao tù như một loại sủng vật, hàng đêm dùng thân thể của nàng phát tiết thú tính.
Mới đầu là căm hận, sau lại là thương tâm, sau nữa lại là nước mắt chảy khô, nàng ngay cả phản kháng cũng mất đi tâm lực, mỗi ngày đều là chết lặng nằm ở trên giường mặc hắn ta cần ta cứ lấy, nghĩ tới người yêu của mình, nữ nhi mất tích của mình.
Nàng cho là nàng sẽ như vậy bị hắn hành hạ đến chết mới thôi.
Cho đến có một ngày, hắn không không nói một lời đòi hỏi thân thể của nàng như trước, mà là ngồi chồm hỗm trước mặt nàng, nói với nàng: "Khê, ta hiểu rõ ngươi hận ta, thật ra thì sau mỗi lần cưỡng chiếm ngươi, ta cũng hận bản thân ta, nhưng ta chính là không khống chế được. . . . . . Ngươi biết không? Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ở trên đường, ta liền bị ngươi hấp dẫn. . . . . . Nhiều năm như vậy ta chờ ngươi lớn lên, chờ ngươi có thể yêu ta, không nghĩ tới, ngươi thà phản bội Lan tộc, phản bội ta, cũng muốn đi theo nam nhân căn bản không yêu ngươi đó! Ta yêu ngươi, ta cái gì cũng có thể làm vì ngươi. . . . . . Ngươi muốn tự do, ngươi muốn đi theo hắn, ta lại không đành lòng làm khó ngươi. . . . . . Hôm nay hắn không nhớ ngươi rồi, ngươi không thể cho ta một cơ hội sao? Coi như ngươi không yêu ta, ngươi có thể cho ta thêm một nụ cười tươi tắn giống như trước khi hay không. . . . . ."
Ngày đó chính nàng cởi quần áo ra. . . . . .
Nàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, hôn môi hắn, cười nhạt với hắn. . . . . .
Vài năm sau, bởi vì thế lực Lan tộc khuếch trương quá nhanh, triều đình lấy tội phản quốc phái binh tiêu diệt Lan tộc.
Nàng cho rằng chỉ bằng cá tính của Lan Phong, nhất định sẽ đánh đến chảy hết một giọt máu cuối cùng, không nghĩ tới sau khi hắn nói chuyện với đặc sứ triều đình Tiêu Tướng quân, cư nhiên đầu hàng.
Sau lần đó, hắn tiếp nhận sắc phong của triều đình, làm một Hầu gia hữu danh vô thực.
Nàng hỏi hắn: "Tại sao!"
Hắn nói: "Ta làm bậc dưới cũng không hề gì, chỉ cần ngươi cùng Linh Nhi, còn có toàn bộ người của Lan tộc. . . . . . Có thể có cuộc sống yên tĩnh an ổn."
. . . . . .
Sau khi nghe xong chuyện xưa của ngươi, ta hỏi nàng: "Ngươi thương hắn sao?"
Nàng trả lời ta: "Sau khi bị người thích nhất đả thương, đã sớm quên đi cái gì gọi là tình yêu. . . . . . Ta chỉ biết ta thiếu ân tình của một nam nhân, cả đời cũng trả không hết!"
*************************************
Vốn tưởng rằng, ta cũng có thể kiên cường sống sót như nương.
Mặc dù mỗi ngày đều ở đây tư niệm cùng oán hận, ta vẫn cố gắng để cho mình khi lúc minh lúc mở mắt ra, hít thở thật sâu.
Thật có chút đau có thể biến mất, tỷ như vết thương khắp người ta.
Có chút đau chỉ biết theo thân thể đau đớn giảm bớt mà đột hiển ra ngoài, tỷ như tình yêu thối rữa của ta.
Mỗi lần trong mộng nhìn thấy bộ dáng của hắn, nghe đến tiếng kêu rên của hắn trên vách núi, ta liền không thể nhịn được nữa, một lần lại một lần được nương đau khổ khuyên can dừng lại. . . . . .
Như thế vùng vẫy nhiều ngày, ta cuối cùng không chịu nổi, đáp ứng đề nghị của nương, uống Thiên Sầu tận.
Thời điểm uống, ta hỏi mình:
Hết buồn, có thể hết yêu sao?
Không có ký ức, có thể giải quyết được tư niệm sao?
Ta không biết, điều duy nhất ta biết chính là: bất luận ta có thể nhỡ rõ hắn hay không, dương quang trong sinh mệnh của ta sẽ không xuất hiện nữa!