Trúc ngoài cửa sổ, sau cơn mưa nhiều hoa mới nở, hương thơm ngào ngạt
Trong màn lụa, người đã say giấc nồng.....
Ta buông tay của Vũ Văn Sở Thiên ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt nhẹ lên hàng mi thanh tú của hắn.
Hắn còn sống, còn sống tốt ở thế gian này!
Sau này, khi ta giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, nhìn thấy bóng dáng hắn dưới tán cây hoa đào.
Vẫn còn có thể lúc trong lòng buồn phiền nghe được hắn ôn nhu an ủi.
Còn có thể lúc cô đơn bất lực, thấy hắn ở phía sau ta mỉm cười...
Nếu không... Ta không dám suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ!
Ngón tay di chuyển đến bên môi hắn, tưởng tượng lúc hắn tươi cười thanh nhã, cơ hồ vui vẻ không ngừng, khóe miệng chợt hiện lên nét cười.
Cũng may nơi thôn trang nhỏ bé không biết tên này mọi người đều nhiệt tâm, cũng may nơi này có vị thần y như tiên nữ thoát tục.
Nhớ tới vị thần y kia, ta nhịn không được đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng đang ngồi bên khóm hoa cúc, không vướng chút bụi trần, cúc trắng ở trước mặt nàng cũng có vẻ thấp kém hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cơ hồ nghĩ nàng là tiên nữ hạ phàm, bất quá một nữ nhân xinh đẹp như vậy tính khí lại dọa người không tầm thường.
Vẻ mặt băng lạnh, lại vô cùng xinh đẹp khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hồi tưởng lại tình hình hôm qua, ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Nàng vừa nhìn thấy vết thương trên người Vũ Văn Sở Thiên, khuôn mạt vốn không chút thay đổi trở nên lạnh tới cực điểm: ''Ngươi điên rồi! Dùng thuốc giải độc rắc lên lên vết thương của hắn. Ngươi còn ngại hắn sống lâu quá có phải hay không? Hay là ngươi cho rằng y thuật của ta quá tốt, cần phải có chút thách thức?
Đúng là y thuật của nàng quả nhiên cao siêu, tùy tiền dùng kim châm vài cái, Vũ Văn Sở Thiên liền có tri giác.
Ta còn chưa kịp mở miệng nói lời cảm tạ, nàng đã nhíu mày trừng mắt với ta: ''Mưa lớn thế này, ngươi còn mang hắn theo tới đây, khí độc càng lan nhanh, may nội công của hắn thâm hậu, không thì có mười cái mạng cũng không đủ để ngươi giày vò như vậy.''
''Ngươi nhất định phải cứu hắn.''
''Đi ra ngoài, đừng làm phiền ta!''
Ta xấu hổ cúi đầu, không than một tiếng liền lui ra ngoài.
Thật sự không nghĩ ra, lần đầu gặp mặt, nàng đối với ta tựa như có cái gì đó oán thù?
Ai! Người xinh đẹp như thế cá tính cổ quái cũng đúng thôi!
Dù sao cũng mặc kệ, Vũ Văn Sở Thiên không sao, bị mắng vài câu cũng không hề gì.
--- ------ ------
Cho đến chập tối, Vũ Văn Sở Thiên mới giật giật khóe miệng hạ thấp giọng gọi: ''Tiểu Trần....''
''Vũ Văn Sở Thiên, ngươi tỉnh rồi''. Ta kích động nhảy dựng lên, ba ngày nay mệt mỏi đến chết giờ khắc này đều tiêu tán không sót lại chút gì.
Hắn nhẹ giương mắt sáng, mở trừng hai mắt nhìn ta: ''Thực may mắn... vẫn có thể gặp lại ngươi!''
Ta khó khăn lắm mới áp chế được kích động muốn xông lên ôm hắn, xấu hộ giật nhẹ mái tóc rối bời.
''Đều là ta không tốt, thiếu chút nữa hại chết ngươi! Nếu ngươi chết... ta làm sao có thể trở về đối mặt với Hoán Linh...''
Hắn ho nhẹ một tiếng, chống hai cánh tay miễn cưỡng ngồi dậy, đánh giá một chút đồ bày biện xung quanh, vừa nói chuyện, tầm mắt cư nhiên dừng lại ở cửa sổ.
Ta theo tầm mắt hắn nhìn sang, nữ nhân y thuật cao minh đang đứng trong gió, đôi môi nhàn nhạt, mắt nhìn xa xăm, phong tình thản nhiên, khó trách Vũ Văn Sở thiên ngắm nhìn si mê như vậy.
Ta có chút buồn bực, muốn đẩy đẩy hắn, lại sợ động tới vết thương của hắn, vì vậy nên thôi. Vội ho một tiếng: ''Mĩ nhân như ngọc, mờ mịt như tiên, ngươi cũng không cân nhìn xem đến không chớp mắt như vậy chứ?''
Hắn một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần: ''Ngươi nói cái gì?''
Hắn cư nhiên nhìn si mê như thế, ta có chút chán nản hừ lạnh: ''Ta nói ngươi đừng quên muội muội của ta.... Đứng núi này trông núi nọ!''
''Ta cùng Hoán Linh...''
Hắn nói chưa xong, thần y đã nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào
''Tỉnh?'' Ngữ khí của nàng dù có điểm lạnh như băng, nhưng so với hôm qua tốt hơn nhiều.
Vũ Văn Sở thiên gật đầu: ''Cám ơn ngươi đã cứu ta.''
''Nhất thiết phải nói những lời vô nghĩa như vậy sao?''
Ta âm thầm lè lưỡi với Vũ Văn Sở Thiên, hắn đương nhiên cũng bị hù sợ, đè vết thương bên vai phải, thật lâu cũng không nói ra lời.
Bộ ngực của thần y nàng phập phồng một trận, có thâm ý khác nhìn chúng ta một hồi, lạnh lùng nói: ''Ta đi hái thuốc, ngươi hảo hảo chiếu cố hắn, cơm đã chuẩn bị xong, ở phòng bếp.''
Không đợi ta trả lời, người đã ra tới cửa.
Ta nhìn sang sắc trời, đã muộn thế này, có thể nhìn thấy thảo dược sao! Thật là một quái nhân!
--- ------ ------ ------ ----
Đêm khuya, ta lại rơi vào ác mộng, lại gặp được bé trai nhỏ gầy vì ta mà bị thương. Khác là lần này ta nhìn rõ mặt hắn...
Mặc dù trên mặt đều là máu tươi, mặc dù vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng ngũ quan hoàn mĩ kia vẫn hấp dẫn dị thường.
Đúng là khuôn mặt của vũ Văn Sở Thiên.
Trong nháy mắt đó, trước mặt ta là một mảng tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn được, không nghe được.
Muốn gào thét lại không thể phát ra chút thanh âm...
Cuối cùng, ta rốt cục hoảng sợ ngồi dậy, cả người đều là mồ hôi lạnh!
Nghĩ không ra tại sao mơ thấy hắn, nghĩ không ra tại sao lại len lén để ý hắn.
Càng thêm không nghĩ ra vì sao, ta đối với hắn đã không cách nào lạnh nhạt đối phó!
Tóm lại, ta chính là muốn thấy hắn, vô cùng muốn vậy.... Xem một chút vết thương kia có khá hơn không.
Vì không muốn đánh thức mĩ nhân đáng sợ trong sương phòng kia, cũng không muốn đánh thức Vũ Văn Sở Thiên, ta rón rén đi tới gian phòng hắn nằm, không nghĩ tới tại cửa ra vào liền nhìn thấy nữ thần y ngồi ở trước giường, Vũ Văn Sở Thiên nửa tựa trên giường, trong ánh mắt, chiếu ánh nến, lúc sáng lúc tối.
Không khí quái dị này xem ra không phải đơn giản là ''Đứng núi này trông núi nọ.''
Ta tiến mới một chút, nghiêng tai lắng nghe.
''Tuyết Lạc. . . . . . những năm này ngươi ở tại đây?''
Ta vẫn cho rằng chỉ có thời điểm Vũ Văn Sở Thiên kêu ''Tiểu Trần'' thì âm thanh mới đặc biệt nhu tình như nước, hôm nay ta mới biết hắn gọi tên bất kỳ nữ nhân nào cũng đều êm tai như vậy.
Bất quá, hắn chỉ là chưa bao giờ kêu tên của ta.
''Đúng vậy, ở đây không cần lo lắng gặp phải người không muốn gặp.'' LúcTuyết lạc nói chuyện, đem mặt chuyển tới phía ta, ta vừa vặn có thể thấy nét mặt băng lãnh không khớp với thanh âm thâm tình.
''Ngươi có gì bất mãn có thể tìm ta trút hết, việc gì phải ủy khuất chính mình.''
''Ta ủy khuẩn chính mình, liên quan gì tới ngươi?''
''Ngươi, rốt cục muốn ta như thế nào?'' Vũ Văn Sở Thiên đưa tay vỗ vỗ vai Tuyết Lạc, trên mặt lộ ra vẻ không biết nên làm thế nào: ''Ngươi muốn như thế nào, ngươi mới chịu tha thứ cho ta, mới có thể không cần hành hạ chính mình?''
Hai vai Tuyết Lạc run rẩy kịch liệt, đang muốn mở miệng, lại giương mắt thấy ta ở cửa.
''Như thế nào cũng sẽ không!'' Tuyết Lạc lập tức đẩy tay hắn ra, đứng dậy chạy ra khỏi phòng hắn.
Lướt thoáng qua ta, ta chắc chắn thấy nàng nước mắt giàn dụa.
''Tuyết Lạc!'' Vũ Văn Sở Thiên muốn kéo nàng lại, nhưng là động tới miệng vết thương, đau đến mồ hôi chảy không xuống không ngừng. ''Tuyết Lạc...''
Ta liền đi đến đỡ hắn, giúp hắn lau mồ hôi trên trán.
Mặc dù lòng buồn bực, thở không ra, nhưng cũng an ủi hắn: ''Có lời gì cũng phải từ từ giải thích.''
"Có một số việc giải thích cũng vô ích, nàng sẽ không tha thứ cho ta.''
''Các ngươi trước kia là... người thương sao?''
Hắn thật sâu xa nhìn ta, thở dài: ''Cứ xem như vậy đi.''
''Coi như vậy?'' Ta cắn môi dưới, cuối cùng cũng không thể nhịn được, châm chọc nói: ''Không nhìn ra ngươi còn phong lưu đa tình.''
Hắn chợt cười, cười đến vẻ mập mờ: ''Ngươi không phải là ghen chứ?''
''Ngươi? Dựa vào ngươi? Ngươi bất quá chỉ là khiến nữ nhân vui vẻ, Tiêu Tiềm so với ngươi tốt gấp trăm lần.''
Ta vừa nói đến đó, Vũ Văn Sở Thiên kịch liệt ho khan, vết thương dưới bụng bởi vì bị kích động, sắc mặt hắn trắng bạch như tờ giấy, tay gắt gao nắm chặt.
''Ngươi đừng... Ta không phải ý đó!'' Ta vốn rất tức giận nhưng nhìn thấy bộ dạng tùy thời đều có thể chết đi của hắn, tâm liền bị một kích nặng nề.
Ta vội hấp tấp rót cho hắn li nước, cho hắn uống vào: ''Thật ra thì ngươi rất tốt, lại dịu dàng chăm sóc, nếu không phải như vậy nhiều nữ nhân làm sao thích ngươi.''
''Ta xác thực không bằng Tiêu Tiềm.''
Ta trong lòng đau, không phải loại cảm giác áy náy, mà đau đến thân thể muốn nứt ra, hô hấp cũng rất khó khăn.
Liền muốn ôm chặt hắn, bảo đảm hắn sẽ không đột nhiên biến mất....
''Vũ Văn Sở Thiên, bất kể như thế nào, đừng cô phụ Hoán Linh, nàng đối với ngươi là thực tâm.'' Ta một khắc cũng không dám dừng lại, vội vã rời đi, ra tới cửa thì quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nhìn ta, đáy mắt vô hạn ưu thương.
Chạy đến trong viện, gió lạnh từ từ thổi làm ta rối loạn.
Nữ nhân Lạc Tuyết cách đó không xa, đứng ngẩn ra.
Vì sao Vũ Văn Sở Thiên lại có thể đoán ra tâm tư người khác, mà thực tâm của hắn che dấu đến giọt nước cũng không lọt, không cho bất cứ kẻ nào chạm tới.
Đối với Hoán Linh như vậy, đối với Tuyết Lạc cũng như vậy, đối với ta...
Hắn liều lĩnh đỡ đao cho ta, sinh tử gần kề còn nắm chặt tay ta không rời, chẳng lẽ chính vì ta là tỷ tỷ của Hoán Linh, bởi vì ta dáng vẻ giống muội muội của hắn.
Hay là hắn từng động tâm đối với ta?
Ta tự giễu mình, đáp án có quan trọng không? Hắn là của Hoán Linh, là người muội muội ta yêu, mà người ta đang chờ đợi là Tiêu Tiềm, chúng ta không có khả năng cùng nhau.
Trắng đêm không ngủ, bình minh vừa lên ta liền dậy, vốn nghĩ chính mình đã dậy sớm, không ngờ Tuyết Lạc đã sớm dậy nấu thuốc.
Ánh mắt chuyên chú như tiểu hài tử có tiên dược.
''Có cần ta hỗ trợ?'' Nàng giống như không nghe thấy, tiếp tục tỉ mỉ nấu thuốc, bất quá lực quạt lửa có mạnh hơn, ngọn lửa có lớn hơn.
Vốn định rời đi, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ nàng cũng Vũ Văn Sở Thiên có đoạn duyên, như vậy đối với ta lời nói lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường, dù sao ta thiếu chút nữa hại chết Vũ Văn Sở Thiên. Nếu như có nữ nhân ở cùng Tiêu Tiềm, suýt hại chết hắn, thái độ của ta có lẽ còn kém hơn.
Ta tiến lên một ít, giải thích: ''Lạc cô nương, ta gọi là Hoán Sa, là tỷ tỷ của vị hôn thê Vũ Văn Sở Thiên... Ta ở trong khuê phòng, căn bản không biết cách chú ý chăm sóc đến người khác... cho nên ta suýt chút nữa hại chết hắn, thực xin lỗi.''
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu có chút kinh ngạc: ''Ngươi không phải là Vũ Văn Lạc Trần?''
''Ta không phải, Vũ Văn Sở Thiên cũng từng nhận nhầm qua, chúng ta dấp dáng giống nhau phải không?
Xem ra Tuyết Lạc cũng cho ta là muội muội của Vũ Văn Sở Thiên.
Tuyết Lạc nửa tin nửa ngờ, quan sát toàn thân ta mấy lần, mới gật đầu một cái: ''Cơ hồ y chang không khác.'' Sau đó nàng chợt nghĩ tới cái gì, chợt nắm chặt cái quạt: ''Hắn muốn cưới muội muội của ngươi? Không ở cùng một chỗ với Vũ Văn Lạc Trần?''
Thấy ta có chút cũng không giải thích được, nàng giống ý thức được mình lỡ lời, xoay người đi chỗ khác tiếp tục nấu thuốc.
Trực giác cho ta biết lời nói của nàng có chút vấn đề, cụ thể không đúng chỗ nào ta lại nghĩ không ra.
''Ngươi vất vả như vậy, chi bằng ta giúp ngươi một tay.'' Ta chuyển đề tài, muốn làm chút chuyện, đền bù lại sai lầm.
''Thuốc này quan trọng nhất là độ lửa, nước lửa bất phân, độ lửa sai khác, thuốc coi như xong.'' Sắc mặt của nàng coi như dịu đi, chỉ chỉ rổ thảo dược nói: ''Ngươi nếu muốn giúp, đem chỗ này ra ngoài đặt dưới ánh mặt trời để phơi khô.''
''Được''. Ta vừa sắp lại thảo dược, vừa len len nhìn bộ dạng nàng nấu thuốc. Tóc dài buông xuống, dáng vẻ bận bịu, nữ nhân như vậy căn bản nam nhân không có cách kháng cự, ta nghĩ Vũ Văn Sở Thiên nhất định yêu nàng, như vậy vì sao cuối cùng lại chia cách.
--- ------ ------ ----
Bởi vì Tuyết Lạc nói Vũ Văn Sở Thiên vết thương quá nặng, nếu như huyết dịch vận hành gia tốc, sẽ khiến độc khí ăn mòn tâm mạch. Cho nên ta viết phong thư nhờ người trong thôn gửi đến Lan hậu phủ, nói cho nương biết Sở Thiên bị thương, ở lại nơi thần y dưỡng thương để nương đỡ lo. Đợi khi Vũ Văn Sở Thiên dưỡng thương tốt, sẽ lập tức quay về.
Thời gian từng ngày trôi qua, vết thương của Vũ Văn Sở Thiên ngày càng chuyển biến tốt, nhưng tâm tình của ta ngày càng không ổn định, mỗi lần nhìn thấy hắn cười, nghe giọng hắn ôn nhu thân thiết, ta liền tâm hoảng ý loạn.
Có đôi khi nửa đêm không ngủ được, ta tình nguyện đứng ở trong viện nhìn ngọn đèn trong phòng hắn.
Cũng không muốn đi vào nh́n hắn làm cái ǵ.
Cảm thấy hắn xa như vậy, xa đến nỗi ta không cách nào lại gần.
Sau đó, ta dứt khoát không gặp hắn, mỗi ngày không phải ở dược phòng dựa theo sách phân loại thảo dược dùm Tuyết Lạc thì cũng là cùng nàng lên núi hái thuốc.
Dù sao Tuyết lạc so với ta chăm sóc tỉ mĩ hơn nhiều.
Một ngày ta thất Tuyết Lạc tự mình tưới nước cho hoa, cơ hồ một giọt nước là một giọt gieo ra, vô cùng cẩn thận.
Ta tò mò đi tới gần nhìn, hình như là hoa Chỉ Lan, cánh hoa trắng thuần, mùi thơm thanh nhã, chính là hương thơm ta đã quen thuộc.
Ta hít thật sâu: ''Thật là thơm, đây là hoa gì, cẩn thận như vậy?''
''Ngươi tốt nhất đứng xa một chút, ngươi chưa từng nghe qua rượu mạnh tới hương, độc hoa tới mỹ!"
''Hoa này có độc?''
''Không sai, dùng chút ít có thể ổn định lại cảm xúc, dùng nhiều hóa ra si ngốc, không có thuốc nào cứu được.''
Ta cả kinh, chợt cảm thấy mình như đặt trong trời đông giá rét.
Mùi thơm đặc biệt như vậy ta , ta sẽ không quên, sau khi ta bị thương, mỗi tháng nương đều cho ta uống thuốc, nói là trị thương đầu ta, dược kia chính là hương vị này, hơn nữa bên trong còn có lẫn vào cánh hoa như vậy.
Ta sẽ quên quá khứ, ta sẽ trở nên lạnh nhạt, chẳng lẽ vì loài hoa độc này.
Ta thử thăm dò Tuyết Lạc: ''Loại hoa này... có thể hay không làm cho trí nhớ của người ta trở nên trống không?''
''Ta có hơi nghe thấy, hoa này gọi là Minh Lan, có ở Miên cương, nó dùng với một số dược liệu khác để nuôi cổ trùng. Nghe nói loại cổ độc này có một cái tên đặc biệt là: Thiên Sầu Tận.''
''Thiên Sầu Tận.'' Ta rốt cục hiểu rõ, ta cũng không bị thương qua, là nương dùng dược vật này xóa đi trí nhớ của ta, khó trách năm đó ta không thấy nhức đầu.
Ngay cả nương cũng còn gạt ta, thế gian này đến tột cùng còn có cái gì là ta hiểu rõ?
''Như vậy trí nhớ xóa đi có thể khôi phục lại không?''
''Theo như lẽ thường trí nhớ không thể xóa đi, loại thuốc này có công hiệu là ăn mòn não người, nhiễu loạn suy nghĩ người, cứ thế làm cho người không thể nào nhớ lại. Bất quá không thể nhớ tới cũng không có nghĩa là quên, có chút trí nhớ ở sâu thẳm, đứt quãng hay lúc tình huống đặc biệt tự nhiên lại xuất hiện.''
Ta thấy nàng có chút nghi ngờ nhìn ta, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: ''Ta là tùy tiện hỏi mà thôi.''
Mấy ngày sau đó, ta tự mình lần tìm các loại sách về thuốc, cùng các tập thảo dược, trên đó không có ghi lại về ''Thiên sầu tận'' nhưng lại có rất nhiều ghi chép về trí nhớ.
Phía trên nói: Não chỉ huy con người, chỉ huy chuyển động, cảm xúc, trí nhớ, kết cấu phức tạp. Mặc dù có xương sọ che chắn, nhưng khi bị tổn thương vẫn có thể làm cho chuyển động, cảm giác, trí nhớ mất ổn định, không phải bị kích thích thì sẽ khó hồi phục như ban đầu.
Nói như vậy trí nhớ của ta không có biến mất. Mà chỉ là nhất thời mất đi, như vậy nếu gặp được kích thích nào đó có thể giúp ta tìm lại đoạn kí ức.
Đang suy nghĩ, thì có một đôi bóng dáng đang tiến tới đình viện.
Mới không quá nửa tháng, Vũ Văn Sở Thiên đã có thể xuống giường a, tốt hơn so với ta dự đoán nhiều.
Ta nhanh chóng thổi từng ngọn đèn dầu, tránh để bọn họ thấy được.
''Rời nơi này đi, đừng vì chuyện trước kia mà bỏ lỡ cuộc đời mình.''
''Cảm thấy áy náy phải không? Cảm thấy tự trách mình phải không?'' Tuyết Lạc ngẩng đầu lên mong chờ nhìn hắn: ''Trừ những điều này, ngươi đối với ta còn lại gì không?''
''Còn có cảm kích, còn có thương tiếc....''
''Ba!''
Tuyết Lạc tát một cái thật mạnh vào mặt Vũ Văn Sở Thiên, dưới ánh trăng, các vết hằn trên mặt hắn có thể thấy được.
Ta đoán hắn nhất định đau.
''Vũ Văn Sở Thiên ta có thể tha thứ cho ngươi hết mọi việc, bao gồm cả việc ngươi không thể lấy ta... Bao gồm tình cảm của ngươi khó khăn kiềm chế. Nhưng là vì sao... vì sao ngươi yêu nàng!''
Tuyết Lạc khóc, khóc không hề thuần khiết, khóc không hề thoát tục, liền giống như những nữ nhân bình thường, nhỏ bé!
Vũ Văn Sở Thiên đứng sững tại một chỗ, giống như pho tượng.
Mà ta, cuốn sách cầm trên tay đã bị bóp nhăn, mà không hề phát hiện ra.
Không phải nương nói hắn không dây dưa qua lại với nữ nhân hay sao? Nữ nhân...nữ nhân. Bên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân?
''Tuyết Lạc, làm sao ngươi biết...?''
''Ngươi cho rằng ta không biết? Ngươi nghĩ rằng ta dời đi vì chuyện hôm đó? Ta không thể tha thứ chính là chuyện ngươi không yêu ta, là ngươi từ đầu tới cuối đều lợi dụng ta để trốn tránh tìm cảm của bản thân....''