Về Vũ Hán, vừa về đến kí
túc, tôi liền gọi điện cho Hứa Lật Dương, bảo với anh là tôi đã về đến nơi, an
toàn. Điện thoại chỉ vừa đổ được một chuông, Hứa Lật Dương đã nhanh chóng nhấc
máy.
Tôi nói: “Sao anh nhấc
máy nhanh thế?”
Hứa Lật Dương nói: “Cả
đêm qua anh không ngủ yên, chỉ chờ điện thoại của em. Hối hận vì đã không đích
thân đưa em về Vũ Hán.”
Trái tim lạnh lẽo của tôi
bỗng thấy ấm áp phần nào. Vừa đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại
réo vang.
Tôi nhấc máy lên, nghe
đầu dây bên kia, một giọng nam cất lên: “Em đoán xem anh là ai?”
Tôi nói: “Em không đoán
được.”
Bỗng nhiên đầu bên kia im
lặng.
Tôi chợt có linh cảm, có
thể, người đó là Dịch Trì.
Anh nói: “Anh Dịch Trì
đây.”
Dịch Trì gọi điện cho
tôi, sao anh lại có số điện thoại của tôi nhỉ? Anh định nói gì với tôi?
Tôi tiếp tục im lặng,
không biết nên nói gì. Tôi cứ nghĩ chắc là Dịch
Trì có chuyện muốn nói với tôi nên sợ nếu mình nói gì đó thì đầu dây bên kia sẽ
không có dũng khí nói tiếp.
Nhưng anh cũng vẫn im
lặng.
Cả hai chúng tôi luôn
luôn im lặng.
Cuối cùng, tôi đã lên
tiếng trước: “Sao lại gọi điện cho em thế này?”
“ Không có gì đâu, anh
chỉ nghĩ chắc em đã về đến nơi nên gọi điện xem em đã về trường an toàn chưa
thôi.”
“Vâng.” Có một cảm giác
vui vui xen lẫn với cảm giác ngại ngùng cùng xuất hiện một lúc trong tôi.
“Thế anh dập máy nhé, lần
sau anh sẽ nghĩ kĩ xem nên nói với em cái gì trước rồi mới gọi điện cho em?”
Dịch Trì dò hỏi.
“Vâng.”
Dịch Trì nói tiếp: “Em
dập máy trước đi.”
Hứa Lật Dương từ trước
đến giờ chưa bao giờ bảo tôi dập máy trước. Lần nào cũng là tôi nghe thấy tiếng
tít tít ở đầu dây bên kia. Lần này tôi dập máy trước, vào lúc trước khi đặt máy
xuống, tôi cảm nhận được hơi thở của Dịch Trì ở đầu bên kia. Cứ như là hơi thở
đó rất gần, rất gần vậy.
Lúc Hứa Lật Dương làm tôi
khóc, lúc Hứa Lật Dương buông tay tôi ra, lúc Hứa Lật Dương nổi cáu với tôi,
ném cả chiếc cốc về phía tôi, tôi vô cùng thất vọng, và đau lòng, thậm chí còn
hận anh. Tôi cứ nghĩ là tôi sẽ ghét anh, hận anh mãi cho đến lúc chia tay. Thế
nhưng sau khi về đến Vũ Hán, tôi vẫn rất nhớ anh. Chúng tôi đã từng cùng nhau,
viết những dòng nhật kí mà tôi vẫn giữ gìn.
Tôi nằm trên giường trong
kí túc xá, lật từng trang nhật kí mà tôi quý như báu vật ra đọc. Những nét chữ
non nớt, những lời văn mộc mạc, đã ghi lại toàn bộ mối tình ba năm qua của tôi
và Hứa Lật Dương.
Lật một trang bất kì, tôi
đọc được những dòng thế này:
Ngày 21 tháng 6 năm 1999
Hôm nay, tôi ăn vải. Là vải của Hứa Lật
Dương mang cho tôi.
Cậu ấy nói, tối hôm trước cậu ấy nằm mơ,
mơ thấy tôi nói muốn ăn vải. Thế là hôm qua cậu đã bảo người nhà mua vải. Sau
đó giấu một ít vào trong cặp, dùng túi nilon bọc lại mang đến trường cho tôi
ăn.
Tôi nghĩ, nếu cậu ấy cứ đối xử tốt với tôi
như thế này, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy, cả đời này không rời ra.
Tôi ăn hết chỗ vải đó. Kết quả là, tối nay
tôi phát hiện trên mặt tôi đã xuất hiện hai cái mụn, rất đau. Tôi cứ
ăn vải là nóng trong. Mà cứ nóng trong là sẽ mọc mụn. Lần ăn vải này cũng thế.
Bây giờ tôi thấy hối hận vì đã ăn hết chỗ vải đó. Mọc hai cái mụn to thế này,
ngày mai làm sao mà dám nhìn Hứa Lật Dương chứ. Xấu chết đi được. Ông Trời ơi,
mau phù hộ cho cái mụn này của con sớm xẹp đi.
Năm 1999 đến năm 2002,
hơn một nghìn đêm, mỗi trang nhật kí của tôi đều có tên Hứa Lật Dương.
Tôi biết là cả cuộc đời này sẽ không bao giờ tôi có thể
viết tên ai cẩn thậnvà nhiều đến thế được nữa.
Ngón tay tôi vuốt những
tờ giấy đã lên màu thời gian, cảm nhận lại những kí ức ấm áp nhất của buổi ban
đầu.
Tôi biết tôi khó mà rời
xa.
Dịch Trì, sau đó không
gọi điện cho tôi nữa. Còn tôi, cũng chẳng có bất cứ thông tin nào về anh. Chúng
tôi vô tình gặp nhau trong cuộc sống này, rồi kí ức về nhau sẽ lại mờ dần theo
năm tháng.
Có lúc nhớ, có lúc quên.